Chú Là Của Em
Lục Viễn Phương cau mày nói: “Được chứ?”
Nhiếp Hạo không nhìn Tích nữa, thản nhiên nói: “Tôi không có ý kiến”
Minh Dao lập tức hoan hô: “Vậy mình cùng nhau ăn… Tích, em muốn ăn cái gì? Chị mời em”
Tích ngạc nhiên hỏi: “Chị có tiền sao?”
“Trước đây chị livestream với Nhiếp Hạo, kiếm được rất nhiều tiền…”
Tích hâm mộ nhìn cô bé: “Em cũng có tiền, tiền lì xì ấy chị, người lớn cho em tiền tiêu vặt nữa”
“Nhà chị không có họ hàng, mẹ cũng không cho chị tiền, chị toàn tự kiếm đấy”
“Chị giỏi ghê ạ”
“Em mới giỏi, chị dẫn em đi ăn món ngon nhé.
”
Người lớn còn chưa nói gì, hai đứa trẻ đã nắm tay nhau ra ngoài.
Người lớn đành đi sau lưng bọn nó.
Nghe ngóng hai đứa bàn nhau muốn ăn món gì, xem ra cũng không quá nhàm chán.
Nhiếp Hạo vẫn bình thường Tâm trạng Lục Viễn Phương khá phức tạp.
Nhìn Lục Tích nắm tay Minh Dao… khỏi nói tâm trạng ông ta càng thêm phức tạp.
Hai đứa nó không phải chị em ruột.
Cả hai không có quan hệ huyết thống.
Đó là con trai của Kỷ Vân Như và con gái của Lục Viễn Phương.
Trừ chuyện đó ra, không còn quan hệ nào khác.
Nhưng ngoài Lục Viễn Phương, chẳng ai biết chuyện gì cả.
Ông ta cũng không thể nói gì.
Hai đứa trẻ chung đụng vui vẻ như vậy, cho dù Lục Viễn Phương không muốn nhìn, trong lòng khó chịu nhưng cũng chẳng thể xông lên tách hai đứa ra.
Đợi đến quán ăn, Lục Viễn Phương bảo Minh Dao ngồi cạnh mình, Minh Dao cũng không từ chối.
Lục Tích tự giác ngồi cạnh Nhiếp Hạo.
Nhiếp Hạo nhìn vị trí đối diện, hai bố con kia ngồi cạnh nhau, vô cùng thân thiết mà bắt đầu gọi món.
Anh ta hỏi Lục Tích cạnh mình: “Cháu muốn ăn gì?”
“Chú gọi phần ăn trẻ em cho cháu là được ạ”“
Nhiếp Hạo gật đầu, gọi giúp cậu bé một phần ăn trẻ em.
Lục Tích lễ phép nói: “Cảm ơn chú ạ”
“Ừa… Mẹ cháu ở nhà vẫn khỏe chứ?” Sau khi gọi món, Nhiếp Hạo hỏi cậu bé.
Lục Tích ngạc nhiên nói: “Chú quen mẹ cháu ạ?”
“Ừa, bạn bè.
”
“Mẹ cháu không được khỏe… nên ở nhà ngủ suốt.
”
Ánh mắt Nhiếp Hạo hơi u ám, không nói gì nữa.
Lục Tích nói nhỏ vào tai anh ta: “Hôm qua bố mẹ cháu cãi nhau rồi… Mẹ giận đến nỗi đập đồ lung tung”
Nhiếp Hạo nghe vậy không khỏi sửng sốt… Cho nên nửa đêm Kỷ Vân Như mới chạy tới tìm anh ta sao?
Tâm trạng anh ta vô cùng phức tạp.
Nhiếp Hạo chỉ ừ chứ không nói gì.
Nhưng Lục Tích đã muốn dốc bầu tâm sự, vì vậy tiếp tục nói nhỏ: “Mẹ ghét bỏ Minh Dao, không muốn chị ấy học chung trường với cháu…
Bố em kiên trì, mẹ không vui nên mới cãi nhau”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...