Chú Là Của Em
“Ừ, đi thôi… Chờ đến khi đến căn cứ của mấy người này, chúng ta lại nghĩ biện pháp rời đi”
“Vậy còn anh”
“Tôi sẽ ở cùng một chỗ với bọn họ”
“Vậy anh cẩn thận… nếu không anh mà xảy ra chuyện gì, một mình tôi ở lại chỗ này, sợ lắm”
Trong lòng Nam chắc chản là phức tạp.
Lần đầu tiên… Được người ta cần như thế.
Anh ta thản nhiên ừ một tiếng.
Sau đó rất thô lô ném Tô Noãn Tâm lên xe.
Tô Noãn Tâm hét lên một tiếng, lăn trên mặt đất một vòng, co lại vào một chỗ hẻo lánh.
Chẳng mấy chốc, cái người trước đó nói chuyện với Tô Noãn Tâm cũng đi về phía cô.
Đám người này không giống như đám người trước kia.
Bọn họ có đủ khả năng trông coi mấy người phụ nữ này, không để cho bọn họ chạy trốn.
Cho nên bọn chúng không trói họ lại, cũng không dùng băng dính dán miệng hay trùm bao lên đầu cả.
Cho nên cơ thể bọn họ trực tiếp khôi phục tự do, người phụ nữ kia tìm đến.
Sau khi nhìn thấy mặt cô thì kinh ngạc nói: “Mặt của cô sao thế?”
Tô Noãn Tâm khẽ nói nhỏ bên tai cô ta: “Tôi sợ lần sau sẽ bị người ta mang đi cho nên c: “Cô không sao chứ…”
Tô Noãn Tâm không biết người phụ nữ này có đáng giá để tin tưởng không, bởi vậy không nói gì, chỉ vòng tay ôm lấy hay chân, mặt vùi vào đầu gối, bộ dạng rất là khó chịu.
Người phụ nữ kia không khỏi thở dài, võ vỗ bả vai cô nói: “Sẽ tốt hơn thôi.
”
Tô Noãn Tâm nghĩ thầm, sẽ sao?
Trước kia cô cũng an ủi người khác như thế, bây giờ thật sự gặp được loại tình cảnh này, cô cũng không xác định.
Xung quanh vang lên tiếng nghẹn ngào không ngừng.
Tô Noãn Tâm cẩn thận tìm kiếm thân ảnh của Lan Bảo Khiết trong đám người này, thấy cô ta vẫn còn nằm sấp trên mặt đất, bộ dạng âm u tử khí, không biết trước đó đã gặp chuyện gì.
Không ngờ một cô chủ nhà giàu lại rơi xuống tình cảnh này.
Haizz.
Tạo hóa trêu người mà.
Đột nhiên, Lan Bảo Khiết giống như cảm nhận thấy cái gì, ngẩng cao đầu nhìn lướt qua phía cô.
Tô Noãn Tâm lập tức cúi đầu, không dám nhìn tiếp nữa.
Qua một lúc lâu, Tô Noãn Tâm lại nhìn lại, Lan Bảo Khiết đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Xe vẫn tiến lên một đường không ngừng.
Nhưng có thể tự do ợt động, dễ chịu hơn không ít.
Trên đường đi, ngẫu nhiên xe sẽ còn dừng lại cho đi vệ sinh.
Đãi ngộ tăng lên không ít, chính là điều khiến người ta run sợ là trên tay mỗi người này đều cầm theo một cây súng.
Dám có vất kỳ động tác chạy trốn nào, đoán chừng sẽ bị người ta bắn chết.
Cũng thật là dọa người.
Tô Noãn Tâm theo bản năng cảm thấy thời điểm này, Nam vẫn rất đáng tin.
Dù sao có nhiều người như vậy, chết một hai cái cũng chả sao.
Nam đã gia nhập với bọn họ, nhưng không có ra tay với cô, đủ để chứng minh anh ta thật sự không muốn giết cô.
Nhưng về phần có ý nghĩ khác không thì Tô Noãn Tâm không biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...