“Không thành vấn đề”
“Vậy đi lựa thôi!" Đúng như lời Lâm Mạn Xuân nói, sau này phải cố gắng nổi tiếng, kiếm thật nhiều tiền, mua nhiều quần áo đẹp cho Noãn Tầm nhà cô.
Ngược lại bây giờ mà cô ấy không hòa đồng, sẽ ảnh hưởng lớn hứng thú mua sắm của bọn họ.
Dương Diễm là người hiểu chuyện, bởi vậy không bao liền nghĩ ra.
Lâm Mạn Xuân nhìn thấy các cô đang thì thầm nói nhỏ, ghen tị nói: "Các cô lại thì thẩm gì sau lưng tôi vậy!""Không gì, đang nói hôm nay không cần cậu Lâm thanh toán, mà sẽ do cậu Tô thanh toán được rồi!"
"Phốc Chỉ Cô, còn cậu Tô nữa chứ! Noãn Tâm cô đừng có đánh sưng mặt tôi như vậy chứ, tôi còn không biết các cô sao? Đều nói là đừng tính toán gi với tôi mà, chúng ta sẽ không trêu chọc nữa? Làm sao các cô còn quấn quýt chứ!"
"Cảm ơn ý tốt của cậu Lâm, nhưng cậu Tô tôi đây cũng là người có tiền, không ít tiền!"
"Phốc.
Thật sự có tiền sao?"
"Có chứ! Không tin cô xem!” Tô Noãn Tâm trực tiếp lấy thẻ vàng đen của mình ra, đưa qua hai lần.
Lâm Mạn Xuân trực tiếp rút thẻ qua, nhìn thấy là thẻ thật, còn là thẻ vàng đen.
Liền trực tiếp ngã"Noãn Tâm, thẻ vàng đen này chỉ có ba tôi mới có, hạn mức tối đa đến máy phục tỷ.
Đến tôi còn không có loại thẻ này, cô lấy từ đâu ra!"
Dương Diễm vội nói: "Là bạn trai của Noãn Tâm hiểu kính với mẹ cô ấy, mẹ của cô ấy cho cô ấy, không phải cô nhìn thấy sao!"
"Chết tiệt! Noãn Tâm cô có bạn trai khi nào vậy?"
“Luôn có nha, Dương Diễm cũng vừa mới biết.
Tôi vốn không định nói cho các cô." Biết Lâm Mạn Xuân thích ghen tị, Tôi Noãn Tâm trực tiếp nói dối.
Bằng không chuyện mà Dương Diễm biết nhưng cô ấy không không biết, khẳng định bọn họ sẽ không xong.
"Ôi mẹ ơi.
Cô tìm bạn trai có bao nhiều tiền vậy, vừa ra tay là thẻ đen vàng“Cũng không có nhiều tiền lắm, ay da, không nói cái này nữa, sau này có cơ hội sẽ để anh ấy mời các cô một bữa cơm!"
"Được.
Nhưng cũng không thể để cô thanh toán được, nếu không trở về tôi sẽ bị bố mẹ mắng chết, hay là như vậy đi, chúng ta tự thanh toán hóa đơn, còn đơn của Dương Diễm, thì chúng ta mỗi người một nữa thấy thế nào? Như vậy các cô không có ý kiến chứ
Tô Noãn Tâm hoàn toàn không có ý kien.
Dương Diễm dở khóc dở cười, nói: “Tôi thấy cả người không hòa hợp! Như hai người mới là người cùng một thế giới."
“Đừng nói nhảm, cô là chị lớn của chúng tôi, chúng tôi ở trường học đều dối theo cô, sau này trở thành ngôi sao lớn, thì đừng quên những người bạn cũ như chúng tôi nha!" -"Phụt.
Không quên được."
Ánh mắt Lâm Mạn Xuân quả thật rất tốt, quần áo trong cửa hàng này rất phù hợp với tuổi bọn họ.
Một lúc sau, mấy người đã thử một đống, đều do Lâm Mạn Xuân lựa chọn.
Có những bộ phù hợp với phong cách riêng, có bộ là đồ chị em trông rất đẹp, cả một buổi chiều mua sắm, cũng mua được mấy bộ đồ và giày dép.
Buổi trưa cùng ăn cơm, là Tô Noãn Tâm tính tiền.
Sau đó bọn họ cùng đi xem phim điện
ảnh, và đi thư viện mua sách.
Tóm lại, tin nhắn trên điện thoại của Lê Minh Viễn luôn không dừng lại, lần lượt nhận được tin nhắn trừ tiền.
Tấm thẻ vàng đen đó là thẻ phủ của anh, tối hôm qua khi rời khỏi nhà họ Lê, đãkêu Lý Mạnh đưa qua.
Đó là đặc biệt đưa cho Tô Noãn Tâm đẻ tiêu vặt, anh không trực tiếp đưa cho cô, mà cho mẹ của cô.
Nhưng bây giờ cô là người tiêu tiền.
Buổi sáng có nói, sẽ cùng bạn học đi dạo phố.
Lê Minh Viễn liếc nhìn số tiền đã tiêu, đó là một số tiền nhỏ...
Đến một bữa cơm, cũng không quá hàng triệu
Tiêu tiền ở cửa hàng quần áo, cũng chỉ mấy chục triệu.
Tiệm sách thì mấy trăm ngàn
Vé xem phim mấy chục ngàn ...
Quan niệm tiêu tiền của cô nhóc này đã ăn sâu trong đầu.
Cho dù có tiền, cũng sẽ không tiêu tiền phung phí.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...