Chú Là Của Em
Bây giờ nói những lời này thì có tác dụng gì.
Tâm trạng của Tân Kiên cũng đã bị mất khống chế, vẫn ở đó nói về vợ cả của mình.
Nói từ lúc ông ta còn trẻ đến lúc về sau này.
Lúc nói đến bà Tân, ông ta nước mắt giàn giụa nói: “Khi đó mẹ con cũng được coi là con gái của một nhà giàu nhỏ, nhưng mà nhà của bà ấy lại sắp bị phá sản, nếu không có bố thì cả nhà ông bà ngoại của con đã bị mất hết rồi… Mẹ con nhẫn nhục chịu đựng như vậy là bởi vì Tân Kiên bố có ơn đối với bà ấy! Tên nhóc con chỉ nhớ rõ bố đối xử không tốt với mẹ của con… Con hoàn toàn không có biết tại sao mẹ con lại vẫn cam tâm tình nguyện đi theo bố”
Tân Nghĩa cắn răng nghiến lợi nói: “Bố vân còn cho là mình có lý đúng không? Lúc mẹ con còn trả đi theo bố chẳng lẽ không phải là do trong lòng có sự ảo tưởng về bố hay sao? Bố khiến cho cuộc đời của mẹ phải chia năm xẻ bảy ra, nếu không phải là bởi vì có con thì bố nghĩ là mẹ vẫn sẽ tiếp tục đi theo bố hay sao? Bố cho là bản thân mình có bao nhiêu sức hấp dẫn cơ chứ? Mới có thể làm cho một bà chủ không có địa vị gì vẫn phải nhẫn nhịn chịu đựng đi theo bố chứ hả?
Vì bố mà lo liệu việc nhà? Ngay cả con của bố cũng coi như là con của mình mà nuôi nấng… Chính bố tự hỏi bản thân mình một chút là mẹ con đối xử với hai chị em họ có tốt hay không? Mẹ con đối xử với anh trai rất tốt, thậm chí còn vượt qua cả con, đối xử với Tân Viên cũng giống vậy, chẳng qua là do Tân Viên không chịu chấp nhận mà thôi! Bố bây giờ là có ý gì hả, ở chỗ này nói với con những chuyện này làm cái gì?”
Tân Thiên tức giận nhìn chằm chằm vào anh ta nói: “Em ở chỗ này so đo với kỳ hoa làm cái gì chứ?”
Tân Nghĩ: ” Phải.
Anh ta đúng là không nên nói gì.
Tóm lại trong cái nhà này thì anh trai là người sáng suốt nhất, anh ta cũng phải nghe lời của anh trai nói.
Anh trai nói không sao, bố của anh ta chính là kỳ hoa.
Vậy mà Tân Kiên lại không hiểu kỳ hoa là cái gì.
Ông ta tiếp tục ở đó nói không ngừng nghỉ: “Là do các con không biết rồi, lúc trước mẹ của Tân Thiên cũng chỉ là một người phụ nữ xuất thân từ một gia đình nhỏ nghèo khó, nhưng cũng là một người phụ nữ rất quyết đoán, rất mạnh mẽ… Lúc bố còn trẻ bị bà ấy quản lý chặt chế đến vô cùng ngoan ngoãn, còn cam tâm tình nguyện bị bà ấy quản lý…
Cho nên bố cưng chiều Tân Viên như vậy cũng là bởi vì con bé và mẹ của nó rất giống nhau, đều rất mạnh mẽ…
Tân Nghĩa: Sao.
” Cho nên bố đặc biệt là một người thích bị ngược hay.
Mẹ của anh ta là một người ôn hòa, dịu dàng như nước, thì ông ta lại không thèm quan tâm, hết lần này tới lần khác lại đi thích cái người có thể đè ép ông ta đến mức phải ngoan ngoãn mới chịu.
Cho nên Tân Nghĩa còn có thể nói gì đây?
Giờ phút này anh ta chỉ muốn yên lặng ngắm trời xanh mà thôi.
Khóe môi Tân Thiên cũng run rẩy không ngừng.
Trí nhớ về người mẹ trong đầu anh ta cũng không còn sót lại được.
bao nhiêu, cho nên anh ta cũng không hiểu rõ.
Nhưng có thể phân tích ra, chắc chắn không phải cái chủng loại như Tân Viên.
Có thể quản chế được người đàn ông nhà mình đến ngoan ngoãn, đến mức chết nhiều năm như vậy rồi vẫn còn khiến người ta nhớ mãi không quên, đối xử với con gái mình như thế… Đây chắc chắn là một người phụ nữ rất có thủ đoạn và quyết đoán.
Nhưng Tân Viên thì khác, đó chính là một kẻ ngu xuẩn không biết sống chết.
Anh ta có chút cạn lời nói: “Bố, bố nói những thứ này làm cái gì?”
Vẻ mặt Tân Kiên u ám nói: “Sợ là sau này không có cơ hội nói Tân Nghĩa, Tân Thiên: “…” Đây rốt cuộc là cái thể loại kỳ hoa gì vậy.
Còn chưa có chết đâu!
Thế mà đã bắt đầu nói di Ngôn rồi?
Tân Thiên còn chưa hết kinh ngạc, nhưng mà nói nói đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...