Chú Là Của Em


Lệ Minh Viễn bất đắc dĩ nói: “Nhất định phải khoe khoang.


“Đây chẳng phải là đang muốn khoe khoang trước mặt người hâm mộ sao… ai biết được là sẽ bị mất mặt như vậy chứ, ừm, có thể cắt bỏ không phát sóng đoạn kia không?”
Nhân viên lắc đầu nói: “Cảnh tượng vui vẻ như vậy nhất định phải được phát sóng.


“Phì… các anh còn xem chưa đủ vui vẻ sao, thôi tùy vậy, dù sao da mặt của tôi cũng dày.

.


Nói xong cô liền tiếp tục đi theo Bé Anh.

Sau khi đi bộ một giờ hai mươi phút mới nhìn thấy một nơi nhìn có vẻ như là một trường học.

Ở trên một sườn đồi, xung quanh là khoảng sân nhỏ được ngăn bằng gõ, bên trong có vài Ngôi nhà gỗ nhỏ có lẽ là lớp học.


Tô Noãn Tâm nhìn vậy, khuôn mặt liền nhăn lại.

Một nơi như thế này… cũng có thể được coi là trường học sao?
Như vậy cũng quá lạc hậu rồi!
Cảm giác như quay trở về thời kì của ông nội bà nội mình vậy… hẳn là chỉ có người của những năm đó mới đến học ở Ngôi trường như thế này đi?
Lệ Minh Viễn nhìn thấy vậy dường như cũng rất ngạc nhiên.

Xem ra không chỉ phải sửa lại đường sá… còn phải xây dựng lại trường học mới đủ.

“Chị ơi, chị nhìn xem… đó đều là những người bạn cùng lớp của em”
Tô Noãn Tâm nhìn theo ánh mắt của cô bé và thấy một vài đứa trẻ trạc tuổi cô bé đang chạy nhảy trong sân, xem chừng bọn trẻ đang chơi rất vui.

Đây thật sự là niềm hạnh phúc đơn giản mà.

Những đứa trẻ ở đây đều đen nhẻm, gầy guộc, mặc trên người những bộ quần áo cũ nát.

Có đứa trẻ còn đi giày bện bằng cỏ, bởi vì phải đi đường núi đi học.


mà trên chân đã hình thành những vết chai.

Nhìn vậy thật khiến người ta cảm thấy đau lòng, xót xa.

Tô Noãn Tâm dẹt miệng nhìn về phía Lệ Minh Viễn nói: “Chú à… làm thế nào mới có thể giúp cho họ đây?”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Sửa lại đường, mở đường trên núi… tất cả đều xây thành đường bằng phẳng, như vậy sẽ không phải đi bộ xa xôi để đến trường nữa, sau đó xây dựng trường học… để cho bọn trẻ ở đây được đi học miễn phí… không đóng học phí, cô giáo vẫn có lương, môi trường ở đây sẽ thay đổi rất nhiều.


“Sau đó lại phát cho họ mỗi người một đôi giày có được không…anh nhìn chân bọn trẻ kìa”
“Được”
“Sau đó còn có cặp sách… đồng phục học sinh, học bút nữa”
“Ừm, tất cả đều nghe theo em mà làm”
Lúc nào Tô Noãn Tâm mới cười nói: “Vậy thì em yên tâm rồi… Bé Anh, đi nào, đưa chị đến phòng học của các em chơi đi”
“Vâng ạ”
Bé Anh nghe thấy rồi, người anh trai lớn này đã nói muốn xây dựng trường học cho họ, còn muốn sửa đường cho họ nữa.

Nếu không phải đi đường núi nữa mà đi đường bằng thì từ nhà đến trường thực sự không còn cách xa nhau nữa rồi, đi hai mươi phút là có thể tới.

Còn mua giày cho họ, đổi cặp sách và hộp bút mới nữa.

Mong là họ không phải là kẻ lừa gạt… giống như những người trước đây tới đây để để quay phim chụp ảnh cho chương trình, họ chỉ hứa hẹn chứ không hề làm những gì mà họ đã nói.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui