Chú Là Của Em
Đột nhiên, cửa sân vườn nhỏ có tiếng bước chân vang lên.
Tô Noãn Tâm và Lệ Minh Viễn cùng nhau nhìn về phía cửa vào của cái sân nhỏ.
Liền nhìn thấy ảnh hậu Đàm hốc mắt sưng đỏ cùng với Phí Dương đi đến.
Nhìn thấy hai người cầm chiếc quạt nhỏ hóng mát trong sân vườn, Đàn Thiên Hương khó chịu mà cúi đầu.
Phí Dương cười khổ nắm lấy tay cô ta, bước vào trong nói: “Tổng giám đốc Lệ, cô Tô… chuyện trước đây, là chúng tôi không đúng, vẫn mong hai người tha thứ.”
Lệ Minh Viễn không nói chuyện, Tô Noãn Tâm lặng lẽ quay người, học theo Minh Dao nhỏ mà đưa mông về phía người khác.
Chuyện mà có lòng tốt bị xem là lòng lang dạ sói, nhiệt tình nói chuyện thì bị đối phương xụ cái mặt, cô sẽ không làm nữa!
Phí Dương thấy vậy, cười khổ mà nhìn Đàn Thiên Hương một cái.
Đàn Thiên Hương hít sâu một hơi: “Cô Tô… tôi biết trước đó cô có lòng tốt, nhưng lúc đó tôi đã thật sự bị dọa tới ngây ra… mất đi lý trí, thái độ với cô rất tệ, tôi thật sự rất xin lỗi”
Lệ Minh Viên vẫn im lặng.
Tô Noãn Tâm cũng không giỏi lạnh nhạt thờ ơ với người khác, dù sao thì cô cũng không phải người lạnh lùng vô tình.
Nhưng cô vẫn không quay đầu lại mà xoay lưng đối diện hai người, nói: “Sau này tôi cũng sẽ không bị người khác đối xử như vậy nữa… Vốn dĩ bản thân cũng chẳng ra sao, nhưng chú nhà tôi nói, chú ấy cũng không nỡ hung dữ với tôi… nhưng tôi lại bị người khác hung dữ.
Ngay cả dẫn theo chú nhà tôi cũng không vui.
Sau này tôi sẽ không làm loại việc cố hết sức mà kết quả không được tốt lắm này nữa”
Đàn Thiên Hương nghe vậy, không khỏi sửng sốt Cô ta lặng lẽ nhìn thoáng qua Lệ Minh Viễn, nói: “Tổng giám đốc Lệ… trước đây là lỗi của tôi”
Lệ Minh Viễn lúc này mới lên tiếng: “Tôi chỉ cảm thấy mọi việc cô nhóc này làm, không đáng…”
Đàn Thiên Hương vẻ mặt khó hiểu nói: “Cô ấy đã làm gì?”
Nếu như chỉ đơn thuần an ủi cô ta, Lệ Minh Viễn cũng không đến mức nói với giọng điệu này chứ?
Giọng điệu đó như thể Tô Noãn Tâm đã làm rất nhiều cho cô ta.
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Cơn ác mộng của cô Đàm đã tiêu trừ trong vòng một tháng.
Những việc này đều do cô nhóc nhà tôi nhờ vái lạy mà được.
Em ấy trời sinh lòng dạ lương thiện, không thể không chia sẻ những chuyện xảy ra, không biết còn may, biết rồi thì sẽ lo lắng vớ vẩn.
Chuyện là tôi bảo người đi làm, nhưng không có cô nhóc thì tôi sẽ không hao tổn tâm trí lo chuyện không đâu của người khác”
Ác mộng…
Sắc mặt Đàn Thiên Hương trắng bệch.
Phí Dương kinh ngạc nói: “Những… chuyện này, xảy ra khi nào?”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Đã bắt đầu ra tay một ngày trước khi ảnh hậu Đàm ký hợp đồng với phòng làm việc của Tô Noãn Tâm rồi!
Ngày đầu tiên của tiết mục, cô nhóc thấy ảnh hậu Đàm thì đã bắt đầu cảm thấy giận dữ bất bình đủ các kiểu vì cô ấy rồi! Tổn thương mà ảnh hậu Đàm phải chịu không liên quan tới cô nhóc nhà tôi… Chỉ là em ấytrời sinh lương thiện lại đúng lúc biết chuyện này thôi!”
Sắc mặt Đàn Thiên Hương đã trắng tới mức dọa người, đôi mắt bình tĩnh nhìn Tô Noãn Tâm nói: “Tại sao… cô giúp tôi?”
Tô Noãn Tâm khịt mũi nói: “Bởi vì tôi cũng là diễn viên mà.
Tôi cũng không chỉ vì cô… tôi còn từng ngang nhiên ra mặt cho nữ diễn viên trong giới giải trí trong tiệc mừng công của giới nhà giàu và làng giải trí.
Trong mắt những người đàn ông nhà giàu đó, nữ diễn viên chỉ như thứ đồ chơi… rất rẻ mạt.
Họ dựa vào cái gì chứ? Chuyện của ảnh hậu Đàm cô cũng vậy… tôi chỉ đồng cảm thôi.
Tôi may mắn có ông chú nhà tôi hộ giá hộ tống, nhưng nếu không có, kết cục của tôi sẽ không thể tốt hơn những người đó là bao… Vì vậy tôi mới cảm thấy giận dữ bất bình”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...