Chú Là Của Em
“Hả?”
“Người nào cũng đều muốn giúp?”
“Ừm… Ngay từ đầu cô ấy có lẽ không như thế này.
Mộc Nhã nói rằng cô ấy là một người rất tốt… Chỉ là bởi vì cô ấy đã trải qua nhiều chuyện nên mới trở nên cực đoan như vậy.
Phí Dương có lẽ cũng chỉ muốn bảo.
vệ cô ấy… “
“Còn em thì sao? Em đáng bị người ta ghét bỏ, bị người ta chất vấn, bị người ta tỏ vẻ hung dữ, là đáng đời đúng không?”
“Anh sẽ không quan tâm những người kia, anh chỉ biết là trên đời này ngoại trừ anh và mẹ em ra, không ai có thể dùng loại giọng điệu kia nói chuyện với em, cho dù là anh…… Anh cũng sẽ khắc phục, không hung dữ với em cũng sẽ không bảo em cút hay đuổi em đi”
Hốc mắt của Tô Noãn Tâm không khỏi chua sót, đi qua ôm lấy eo của anh nói: “Chú em biết sai rồi.
”
“Không cho phép khóc.
”
Tô Noãn Tâm hít mũi một cái nói: “Sau này em sẽ không xen vào việc của người khác nữa, người mặt nóng dán người mông lạnh”
“Ừm, đi tắm rửa đi”
Cơn tức giận của Lệ Minh Viễn không phải tự dưng mà có nếu không có lửa thì làm sao có khói bốc lên.
Người mà đến cả anh cũng không nỡ hung dữ quát mắng, người khác có tư cách gì chứ?
Hơn nữa lúc đó trong lòng cô nhóc này còn có ý định muốn đi giúp đỡ người ta.
Cô nhóc này lương thiện như vậy, dựa vào cái gì đối xử với cô ấy như thế?
Bọn họ xứng sao?
Lệ Minh Viễn cười mỉa mai, đi vào phòng bếp đun nước nóng.
Ðun nước không giống xào rau không cần khống chế độ lửa.
Tô Noãn Tâm vẫn luôn quấn quýt ở bên cạnh anh, ở sát gần anh.
Cô có cảm giác ở trong mắt của chú cô chính là một bảo bối.
Cô yên lặng ngồi xổm ở bên cạnh anh, ở dưới ánh đèn lờ mờ ngước lên nhìn khuôn mặt của anh.
Không có nhân viên công tác quay chụp ảnh hưởng, không có camera quay bọn họ, lá gan của Tô Noãn Tâm cũng lớn hơn rất nhiều.
Đột nhiên cô đứng dậy, thừa dịp Lệ Minh Viễn không phòng bị ở trên môi của anh hôn một cái.
Hôn xong cũng không chạy cô ngồi xổm ở đó, một mặt đắc ý nhìn anh cười ngây ngô.
Lệ Minh Viễn làm sao nhịn được chứ, trực tiếp kéo người qua ngồi ở trên chân của mình, ôm chặt rồi hôn lên môi cô.
Hô hấp của Tô Noãn Tâm không khỏi nghẹn lại.
Theo bản năng nhịp tim cũng đập vô cùng nhanh.
Cho dù không phải lần đầu tiên hôn môi, cho dù đã rất nhiều lần.
Nhưng ở loại hoàn cảnh này…… Lại là lần đầu tiên.
Dù sao cũng ở dưới bàn bếp! Chỉ sợ cả đời này cũng chỉ có một lần như thế.
Tô Noãn Tâm cũng không già mồm, đánh bạo chủ động ôm lấy cổ Lệ Minh Viễn.
Suýt chút nữa Lệ Minh Viễn không khống chế được.
Sao lại câu hồn như vậy, cô nhóc này……
Cuối cùng vì cảnh vật chung quanh quá kém anh vẫn là kìm nén lại.
Nụ hôn này qua đi Tô Noãn Tâm buông hai tay xuống, vùi đầu ở trên cổ Lệ Minh Viễn cọ xát, âm thanh mềm mại dịu dàng nói: “Chú hư quá.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...