Chú Là Của Em
Người đàn ông trùm đầu, gào khóc thành tiếng.
Có nhiều người hơn, Tô Noãn Tâm cũng bớt sợ hãi hơn.
Cô vội vàng đi đến bên cạnh Hứa Bảo Châu nói: “Có chuyện gì vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?”
“Có vẻ như… có người ở trong ngôi làng này đã lén nhìn thấy Đàm ảnh hậu tắm…”
Phù!! Lại còn có thể loại người này.
Không phải nói dân quê rất mộc mạc, chất phát sao?
“Noãn Tâm đừng sợ, đoàn đã phim đã mời thôn trưởng đến…”
Trong thôn, nhiều người cũng đã kéo đến.
Có người giải thích: “Đó là một tên ngốc… Các người đừng đánh chết hắn”
“Đúng vậy, tên đó rất đáng thương, là người thiểu năng”
“Mấy người có gọi cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ không bắt hắn ta.
Hắn ta là tên thiểu năng có bệnh thần kinh “Cũng có lẽ chỉ vì tò mò… nên mới làm chuyện này, nhưng nhất định đừng giết chết hắn”
Người đàn ông kia đã bị đánh đến mức gương mặt toàn là máu, nhưng Phí Dương vẫn không hề dừng lại.
Đàn Thiên Hương dường như chỉ ở trong phòng và không ra ngoài.
Tô Noãn Tâm không quan tâm đến điều đó, trực tiếp rẽ đám đông, mở cửa bước vào.
“Đàm ảnh hậu, cô không sao chứ”
Đàn Thiên Hương đã mặc xong quần áo, cô ta ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt run rẩy.
Tô Noãn Tâm vội vàng đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh, ôm lấy rồi vỗ vỗ lưng cô ta: “Đừng sợ, đừng sợ… Hắn ta đã bị bắt rồi.
Đàn Thiên Hương vẫn còn run rẩy không ngừng.
Trên thực tế, sự việc không chỉ là nhìn trộm cô ta tắm mà thôi.
Người đó cũng còn mở cửa ra.
Đàn Thiên Hương đã tắm rửa sạch sẽ, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau… chạm vào lưng cô ta.
Đàn Thiên Hương đột ngột quay đầu lại, liền bắt gặp khuôn mặt chảy nước dãi của một người đàn ông, người đàn ông vô cùng xấu xí, đôi mắt nhỏ ti hí đến mức gần như khuất hẳn.
Cô ta sợ đến mức suýt chút nữa đã ngừng thở.
Cuối cùng cũng hét lên, Phí Dương lao vào kéo người ra ngoài.
Người đàn ông đó liên tục kéo cổ tay cô ta, giữ chặt không buông.
Tổ quay phim muốn vào nhưng đều bị Phí Dương hét lên ngăn cản không được phép vào.
Không lâu sau đó, đoàn làm phim đã thấy một người đàn ông lạ mặt bị thiểu năng trí tuệ bị lôi ra ngoài, và Phí Dương bắt đầu liều mạng đánh người.
Đàn Thiên Hương dường như vừa trải qua một cơn ác mộng, run rẩy mặc quần áo vào, sau đó ngồi xổm trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Thật sự vô cùng đáng sợ.
Nó cũng đã gợi lên cơn ác mộng mà cô ta đã trải qua trước đây.
Nhìn thấy cô ta bị dọa cho sợ hãi như vậy, Tô Noãn Tâm vừa nói vừa võ vỗ vào lưng cô ta: “Đừng sợ, đừng sợ… Những người chết không yên lành, cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp”
Đàn Thiên Hương đột nhiên ngừng run rẩy, lia đôi mắt nhìn về phía cô một cách sắc bén: “Cô có phải đã biết hết mọi chuyện không?”
Tô Noãn Tâm sững người trong giây lát: “Hả?”
Đàn Thiên Hương đột nhiên vươn tay ra bóp lấy cổ cô, gương mặt vặn vẹo nói: “Cô có phải đã biết hết mọi chuyện rồi !!”
“Ừm… buông tay”
Đàn Thiên Hương như mất hết lý trí, nhìn cô nói: “Nhất định cô đã biết hết tất cả.
Nếu không, tại sao cô lại nói như vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...