Chú Là Của Em
Hai người vừa ghé tai thì thầm to nhỏ nói về chủ đề ngọt ngào, vừa đi trên con đường đầy bùn đất.
Đi khoảng chừng hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới một nơi mà thôn xóm xung quanh lộ rõ vẻ nghèo túng.
Sơn thôn này đều là nhà bằng đất và bùn lâu năm.
Tất cả mọi người đều tập trung ở chỗ cổng thôn xa xôi.
Đạo diễn đứng ở chính giữa tuyên bố: “Chỗ này chính là nơi nghèo.
nàn nhất Việt Nam của chúng ta rồi.
Môi trường có thể không tốt, giường ngủ đều là giường bằng ván gỗ, chỗ bàn bếp nấu ăn cũng là dạng đất đắp lên, đồ nhóm lửa cũng phải tự lên núi bẻ về.
Lương thực, rau củ đều là tự mình trồng, thịt thì lên chợ phiên mua.
Nhưng đường xá xa xôi, mấy hôm mới đi một lần.
Cho nên lần này tổ chương trình của chúng ta trên đường đã mua rất nhiều rau củ đến đây.
Mọi người chịu khổ rồi, chúng ta sẽ ở lại đây mấy hôm”
Đàn Thiên Hương nhíu mày nói: “Phải ở đây mấy hôm sao?”
“Ít nhất là ba hôm.
Hoạt động từ thiện này không dễ làm đâu.
Đợi đến khi tiếp xúc với những đứa trẻ nghèo túng ở khu này rồi mọi người sẽ biết chỗ này lạc hậu đến nhường nào.
Tổ chương trình của chúng ta sau đó đã thương lượng với Tổng giám đốc Lệ Tổng giám đốc Tân để nhiều người hiểu biết hơn về mức độ nghèo nàn và phong tục của nơi này.
Sau đó Tập đoàn nhà họ Tân và Tập đoàn Quốc Doanh sẽ thành lập một ngân sách để giúp đỡ vùng núi nghèo khó, chuyên làm các hoạt động gây quỹ để cho các em nhỏ có được môi trường học tập tốt hơn.
Tổng giám đốc Tân và Tổng giám đốc Lệ đều là người tốt mà!”
Đàn Thiên Hương không nói gì nữa, ngược lại ngược lại Tân Thiên quay về ống kính thể hiện một chút.
Sắc mặt của anh ta rất nghiêm túc nói: “Lần đầu tiên tôi nghe nói còn có nơi như thế này nên muốn đến tìm hiểu một chút.
Lúc mới bắt đầu là vì muốn làm chút gì đó cho những em nhỏ ở vùng núi khó khăn này.
Nhưng…tôi cũng không biết nơi này rốt cuộc lạc hậu đến thế nào.
Cho nên cần có thời gian đi tìm hiểu mới biết được quyên góp bao nhiêu thì hợp lý”
“Đúng vậy.
Lần quyên góp này là Tổng giám đốc Tần đề xuất.” Đạo diễn đã kịp thời nói tốt cho Tân Thiên.
Lệ Minh Viễn lại không hề đặt nặng việc này nên không ra ống kính thể hiện với bọn họ.
Chỉ hỏi Tô Noãn Tâm ở bên cạnh: “Em mệt rồi phải không?”
“Vâng.
Đường bùn đất khó đi quá, mặc dù không bưồn nôn nhưng chân đau lắm”
Lệ Minh Viễn mới nhắc nhở đạo diễn: “Mong ông nhanh chóng sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.”
“Vâng vâng.
Bây giờ tôi sắp xếp ngay.
Ở đây không có nhà nghỉ khách sạn, chỉ có thể ở nhờ nhà người dân.
Mong tổng giám đốc Lệ không ch Lệ Minh Viễn thản nhiên n định”
Ý là sẽ không chê bai.
Chỉ là sau khi đến chỗ nhà dân đã sắp xếp, Minh Viễn vẫn không nhịn được mà nhíu mày.
Anh có thể chịu được môi trường thiếu thốn nhưng không chịu được bẩn… Khắp nơi đều là tro bụi, còn có mạng nhện.
Tô Noãn Tâm nhìn những mạng nhện ấy cũng có chút nổi da gà.
“Chú…người ở đây được sao?”
Nhân viên công tác vội vàng nói: “Sao lại có thể không quét dọn…
Tổng giám đốc Lệ, cô Tô, hai người ở bên ngoài đợi chúng tôi vào trong quét dọn một lượt rồi hai người hãng vào.”
Đã đến đây rồi thì cần có chỗ ở ổn “Hả…thế làm phiền mọi người rồi.
Tôi hơi sợ nhện, ở đây nhiều mạng nhện quá.”
Dứt lời liền nhìn xuống bên trong gầm giường, bỗng nhiên một con chuột đen thui chui ra, Tô Noãn Tâm liền hét ầm lên chói cả tai.
Lệ Minh Viễn vội vàng hất nó sang một bên: “Đừng sợ, chỉ là con chuột thôi”
“Chú, em sợ…con chuột to chết được!”
Dứt lời, mọi người chợt nghe thấy tiếng mèo kêu vang lên.
Rồi sau đó thấy một con mèo màu cam, trong mồm ngậm một con chuột từ bên trong đi ra.
Một đoàn mèo phong thái đi ra dưới ánh nắng mặt trời.
Sau khi căn chết con chuột thì thả trên mặt đất, bắt đầu thưởng thức.
Tô Noãn Tâm nhìn mà há hốc miệng nói: “Em lớn từng này rồi giờ mới được chứng kiến mèo ăn chuột”
“Cho nên không cần sợ, đến mèo còn xử lý được thì sao chúng ta phải sợ nó”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...