Chú Là Của Em
Đoán chừng lần này ngồi thành ám ảnh tâm lý luôn.
Đạo diễn gật đầu nói: “Vậy thì được… Vậy xe bò dùng để chở đồ đi, còn ai chọn đi bộ không?”
Lâm Xuân Mạn vội giơ tay nói: “Tôi cũng đi bộ.
”
Phi Dương hỏi Đàn Thiên Hương: “Cần đi bộ không? Anh đi theo em: Đàn Thiên Hương nhìn bùn trên đất thì có chút do dự.
Phi Dương cười nói: “Chưa từng thử nhỉ… Bây giờ là mùa hè, thời tiết không lạnh, giãm vào bùn còn có thể giảm nhiệt”
“Thật sao?”
“Ừm, cảm giác còn lạnh hơn nước biển”
“Vậy em thử xem?”
Đàn Thiên Hương được Phi Dương đỡ xuống từ trên xe, cởi giày ra, một đôi chân trắng như tuyết giẫm lên bùn, mới đầu còn chưa thích ứng được.
Lúc sau giãm quen rồi thì cảm thấy cũng rất tốt.
Tô Noãn Tâm cũng xắn quần lên, đi chân trần giãm vào bùn, còn ngồi xổm xuống xắn ống quần lên giúp Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn nói không cần, tự anh làm.
Tô Noãn Tâm lại nói: “Chú là người chưa từng làm việc nặng, làm sao biết cột ống quần cho chắc có để lâu cũng không rớt xuống?”
“.
” Hình như không biết thật.
Không qua bao lâu, anh thấy Tân Thiên vốn còn đang rục rịch, muốn thử cảm giác mới cũng giãm chân trần xuống bùn, kết quả xắn quần không chắc, cả quần đều là bùn, Lâm Xuân Mạn cũng thế.
Lệ Minh Viễn cảm thấy vẫn là cô nhóc nhà anh lợi hại.
Hai người nắm tay chậm rãi bước về phía trước, bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng hét hoảng hốt: “Á.
.
”
Hai người cùng ngước mắt nhìn thì thấy Lâm Xuân Mạn bị trượt chân ngã ngửa ra sau, Tân Thiên vô thức muốn kéo cô ấy, kết quả kéo.
theo mình cũng ngã vào bùn luôn.
Tân Thiên đen cả mặt.
Lâm Xuân Mạn chột dạ bò dậy từ trong đống bùn: “Xin lỗi Tân Thiên… em không cố ý kéo anh đâu”
Trong lòng Tân Thiên sụp đổ nhưng không thể hiện ra bên ngoài.
“Anh biết rồi… là anh chủ động cứu em”
“Trời ơi… đồ của anh bẩn hết “Không sao, đến nơi rồi thì đi tắm”
“Không bị thương chứ?”
“Trong bùn sao lại làm người ta bị thương được, hay là… em bị thương rt Vẻ mặt Lâm Xuân Mạn khổ sở giơ tay lên nói: “Chỗ đó có một cục đá, emngã lên đó nên trầy da rồi”
Tân Thiên nhíu mày nói: “Mau về đoàn làm phim rửa sạch rồi bôi thuốc”
“Ừm.
.
”
“Đưa tay đây, anh dắt em đi”
Tô Noãn Tâm nhìn thấy cảnh này, cười híp mắt nói: “Chú làm mai không tệ đâu”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Không phải anh làm”
“Chỉ là… không có chú thì không có bọn họ của hôm nay! Sau này.
bọn họ kết hôn rồi thì nên đưa phí mai mối cho chúng ta”
“Phí mai mối bao nhiêu?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...