Chú Là Của Em


“Chú ơi cố lên, chú làm tốt lắm!”
Hai người thì thầm xong thì bắt đầu hoạt động tiếp theo.

Dẫu sao thì trong hành trình tiếp theo, trừ những hoạt động do tổ chương trình sắp xếp thì đều là kiểu tự do đi lại, thời gian cũng không gấp gáp.

Trong thời gian một tuần, sau khi quay xong hết ba địa điểm du lịch nổi tiếng thì tất cả nhân viên mới trở về nước, đi đến vùng nông thôn miền núi.

Một nơi rất lạc hậu.

Dù Tô Noãn Tâm cũng nghèo, nghèo từ nhỏ đến lớn, nhưng sau khi đến chỗ này thì cũng trợn tròn mắt.

Đầu tiên là hạ cánh xuống thành phố.

Sau khi hạ cánh thì cùng ngồi trên một chuyến xe bus.

Sau khi xuống xe bus thì lại chuyển đến một chiếc xe khách nhỏ hơn… sau đó còn đáng sợ hơn, đường núi không dễ đi, phải ngồi xe ba gác.

Trên đường không dễ đi, cả đoạn đường đều bị xóc nảy không ngừng, đi nửa đường thì Tô Noãn Tâm nôn luôn.


Có hai nữ diễn viên khác cũng nôn ra.

“Ọe.

.


Tô Noãn Tâm đứng bên đường nôn oe, sắc mặt trắng bệch.

Lệ Minh Viễn vừa võ lưng cô vừa đưa nước khoáng cho cô nói: “Uống chút đi”
“Chú, em khó chịu”
“Nhịn một chút… Nói là rất nhanh sẽ tới”
“Ừm, không ngờ… điều kiện vùng núi này lại kém thế, chú… chúng ta quyên góp tiền sửa đường cho nơi này đi”
“Được”
Sau đó, Tô Noãn Tâm không dám ngồi nữa, trực tiếp ngồi xổm trên đất, dựa vào chân Lệ Minh Viễn từ từ nhắm mắt lại.

Đầu cũng bị xóc đến đau luôn.


Đạo diễn dở khóc dở cười nói: “Tìm nơi miền núi nghèo khó nhất nước theo sự dặn dò của tổng giám đốc Tân”
Tân Thiên sờ mũi nói: “Không sao… muốn làm chuyện tốt tích đức thì không sợ khổ sở”
Lâm Xuân Mạn vẫn ổn, thế mà lại không nôn nhưng cũng rất khó chịu, cả đoạn đường không nói câu nào.

Thân thể Đàn Thiên Hương không ổn lắm, lúc này cũng đã nôn mấy lần rồi, thân thể khó chịu muốn chết.

Trong điều kiện gian nan như thế này, Phi Dương vẫn bảo vệ cô ta rất tốt.

Ít nhất thì người đẹp lạnh lùng không nổi bão.

Đi cả đoạn đường nửa ngày trời, cuối cùng đổi sang nằm một cái xe bò… nói là mười mấy phút là có thể đến rồi.

Tô Noãn Tâm nhấc tay nhìn đạo diễn: “Đạo diễn này, xe bò cũng không nhanh hơn đi bộ bao nhiêu, tôi chọn đi bộ”
Đạo diễn cười khổ nói: “Cô Tô, cô nhìn trên mặt đất kìa, chắc là vừa mới mưa… toàn là bùn thôi.


“Tôi đi chân trần… tôi kiên quyết đi bộ”
Đạo diễn khó xử nhìn Lệ Minh Viễn một cái.

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Theo cô ấy đi”
€ô nhóc trông có vẻ thực sự không chịu nổi tiếp tục ngồi xe nữa rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui