Chú Là Của Em
“Hì hì… Chính là em càng ngày càng khôn.
”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn hơi mím nói: “Nó có mẹ hay không không quan trọng… Quan trọng là nếu như mẹ nó không phải em, như vậy có nó hay không cũng không quan trọng.
”
Tô Noãn Tâm nghe vậy thì trợn tròn mắt.
Cô lập tức hiểu rõ những lời này, hưng phấn ủi đầu vào trong ngực Lệ Minh Viễn: “Chú là người hiểu em nhất trên thế giới này”
Ý này của chú bao hàm quá nhiều ý nghĩa.
Nếu như không phải đứa bé do cô sinh, chú có con hay không cũng không quan trọng.
Bởi vì người mẹ là cô, cho nên chú mới muốn đứa bé này… Đương nhiên, không có cũng được.
Quan trọng nhất là phải có cô.
Gần như không phải quan tâm mấy vấn đề bao giờ sinh con của mấy người con dâu bình thường.
Chú nhà cô cho cô quyết định.
“Ngoan, ngủ đi”
“Vâng, em muốn ngủ trong ngực chú!”
Thật là ngoan ngoãn đến động lòng người.
Đáy lòng Lệ Minh Viễn mềm thành một cục, dùng một tư thế không thoải mái ôm cô ngủ.
Thói quen là một thứ đáng sợ, lúc mới bắt đầu anh không quen được việc ngủ chung với nhóc con, sau này chỉ cần ngủ chung với cô, tư thế gì cũng có thể ngủ được.
Ngược lại khi cô không có nhà còn ngủ không quen.
Tô Noãn Tâm bỏ ra thời gian hai ngày để chụp xong quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da của nhà họ Quý.
Chủ tịch Quý theo dõi cả quá trình, biểu thị rất là hài lòng, Nhà họ Quý ra tay rất là hào phóng, sáu mươi tỷ đồng phí quảng cáo bình thường đều được thanh toán theo lượt, nhưng sau khi Tô Noãn Tâm chụp quảng cáo xong thì nhận được tiền đặt cọc.
Cô đắc ý chuyển tiền cho Lệ Minh Viễn.
Không sai, lại là tiền nuôi gia đình.
Lệ Minh Viễn nhận đã quyết, không từ chối.
Chỉ là mỗi lần sau khi nhận xong sẽ đơn độc gửi vào một cái thẻ.
Bởi vì đó là tiền nuôi gia đình con nhóc kai cho anh.
Có ý nghĩa khác với tiền anh kiếm được.
Tô Noãn Tâm thay xong quần áo, rời khỏi hiện trường quay chụp, trên đường về thì gọi điện thoại cho Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm”
Cô vui vẻ nói: “Xuân Mạn, Dương Diễm, hai người quay phim xong chưa?” “Sắp rồi, chắc là sxe xong trước khi vào học, Noãn Tâm à, cậu đã làm xong bài tập hè chưa?”
Vẻ mặt Tô Noãn Tâm mù mịt nói: “Hả, còn có bài tập hè sao?” “Tất nhiên là có! Không phải là cậu không đi đến trường học lấy đó chứ?”
“Phụt… Sau đó tớ không có trở về trường học!”
“Mẹ ơi, Dương Diễm nói trước kia cậu học rất giỏi, tớ còn tưởng cậu làm xong bài tập hè rồi chứ, còn đang định mượn bài cậu chép nữa! Thế mà cậu còn không biết có bài tập hè luôn”
“Hiện tại đến bài tập hè ở đâu tớ cũng không biết…
“Hình như học sinh không có ở trường thì trường đều sẽ gửi bài tập về nhà, Noãn Tâm, cậu về nhà một chuyến xem”
“Được… Tớ sẽ trở về nhà một chuyến”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...