Chú Là Của Em


Tô Noãn Tâm nhìn thấy Hứa Bảo Châu đeo khẩu trang, nhíu mày: “Mặt bị thương có đau nữa không? Nếu đeo khẩu trang ngột ngạt sẽ không bị nhiễm trùng sao?”
Hứa Bảo Châu cười khổ: “Nhưng mặt mũi của tôi thật đáng sợ, tôi không dám gặp mọi… Tôi sợ người khác nhìn vào”
Quý Quân cười nhẹ: “Mời ngồi, mời ngồi”
“Người phục vụ sẽ vào gọi món.


“Không sao… Chỉ là bị thương, sau này sẽ ổn hơn thôi”
Tô Noãn Tâm cũng nói: “Tháo xuống đi, nếu như bị lây nhiễm thì sẽ rất phiền phức, khuôn mặt bị hủy thì phải làm sao bây giờ? Sau này vẫn còn phải quay phim đấy”

Quý Quân chạm phải ánh mắt thăm dò của anh thì ngón tay khẽ run không dám tiếp tục phô trương nữa.

Chỉ cảm thấy phô trương trước loại người như Lệ Minh Viễn sẽ rất dễ dàng bị nhìn xuyên thấu.


Anh ta cười gượng nói: “Hai người có muốn ăn chút gì không, có thể gọi món ăn trước chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”
Lệ Minh Viễn gật đầu nhìn lướt qua Tô Noãn Tâm.

Tô Noãn Tâm liếc hắn nhìn anh nói: “Anh không biết em thích ăn cái gì sao? Anh gọi cho em là được rồi: “Lười đến nỗi không muốn mở miệng?”
Tô Noãn Tâm lè lưỡi nói: “Cho dù lười thì anh cũng quen rồi” Lệ Minh Viễn cười vì tức Anh cầm menu gọi vài món ăn.

Quý Quân nhìn tới nhìn lui hai người để thăm dò, anh ta cũng đã nhìn ra cô Tô này là tồn tại như thế nào với Lệ Minh Viễn.

Anh ta cũng rất bội phục vì Lệ Minh Viễn có thể cưng chiều phụ nữ tới mức này.

Cho dù là ở trước mặt người ngoài cô Tô này vẫn coi trời bằng vung, không cần phải làm ra vẻ cố ý thể hiện mình được cưng chiều như thế nào ở trước mặt người ngoài.


Bởi vì cô không cần những thứ kia.

Trong lúc đợi đồ ăn Tô Noãn Tâm và Hứa Bảo Châu vẫn luôn ở chung một chỗ khẽ thì thầm.

Quý Quân nói thẳng: “Không biết tổng giám đốc Lệ có lo lắng do dự gì với việc hàng hóa của nhà họ Quý thâm nhập vào tập đoàn Quốc.

Doanh hay không?” Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Không phải là lựa chọn tốt nhất”
“Nếu như nhà họ Quý tôi có thể nhường cổ phần thì sao?”
“Nhường bao nhiêu?”
“Tôi sẽ chia mười phần trăm tổng lợi nhuận của tất cả sản phẩm bán ở trong thị trường cho cô Tô xem như là tiền tiêu vặt cho cô Tô, tổng giám đốc Lệ có thể suy nghĩ một chút không?”
Lệ Minh Viễn không khỏi nhíu mày.

Anh cũng rất bất ngờ khi chuyện phát triển tới mức này.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui