Chú Là Của Em
Khóe môi của Lan Bảo Khiết hơi cong lên: “Thứ mà cô Kỷ để tâm đến, tôi đây không hề để tâm.
Nhà họ Lan và nhà họ Lệ cũng coi như là đã chẳng thèm nể nang nhau nhưng nhà họ Kỷ và nhà họ Lệ lại không như vậy.
Vì vậy nhà họ Lan chúng tôi muốn làm gì, thậm chí đến việc đứng lên ra mặt, so với nhà họ Kỷ cũng là thuận tình hơn nhiều”
Kỷ Vân Như nhướng mày nói: “Ồ? Vậy nói xem cô có thể làm được gì?”
“Chúng tôi có thể giúp cô giết Tô Noãn Tâm!” ánh mắt Lan Bảo Khiết trở nên hung ác.
Kể từ cái ngày hôm qua, khi Tô Noãn Tâm cào mặt, lại còn làm nhục cô ta trước mặt mọi người.
Điều này đã khiến cho cô ta hận Tô Noãn Tâm đến tận xương tủy.
Kỷ Vân Như khế nhướng đôi lông mày lá liễu của mình lên rồi nói: “Ha… còn không biết đường tự lượng sức mình hay sao? Có Lệ Minh Viễn bảo vệ, còn có thể động được đến người của Tô Noãn Tâm ư?”
Lan Bảo Khiết nhướng mày cười nói: “Chuyện này không làm phiền đến cô Kỷ đây nhọc tâm lo nghĩ rồi, nếu tôi đã dám nói như vậy thì nhất định đã có tính toán trước hết cả rồi”
Kỷ Vân Như lúc này mới bắt đầu nhìn thẳng Lan Bảo Khiết.
Khoảnh khắc khi ánh mắt nhìn nhau, trái tim của Lan Bảo Khiết không ngừng đập loạn xạ.
Kỷ Vân Như này trời sinh có một đôi mắt đẹp.
Trong đôi mắt đẹp tràn đầy khí chất của một nữ hoàng.
Nếu như Kỷ Vân Như sinh ra vào thời cổ đại, nhất định sẽ là một mẫu nghi thiên hạ, cả người đều tràn đầy vẻ uy nghi.
Chỉ có điều thật đáng tiếc khi sự tự thức hiện tại lại không thể lọt vào mắt cô ta.
Nhưng nếu như Tô Noãn Tâm không còn nữa thì Kỷ Vân Như sẽ để mắt đến cô ta.
Nghĩ đến đây, cô ta mỉm cười, gương mặt đầy nét tự tin nói: “Cô Kỷ, bảo người của cô dừng tay trước, đến mức này thì cô chỉ cần quay lại ban ơn lấy lòng Lệ Minh Viễn là đủ rồi.
Còn về chuyện của Tô Noãn Tâm, cô chỉ cần quay về đợi tin tốt”
Kỷ Vân Như nhướng mày nói: “Nghe có vẻ như cô đã có tính toán hết cả rồi”
“Nếu tôi đã dám nói ra như vậy, có nghĩa là tôi đã nắm chắc rồi”
“Vậy sao… Lệ Minh Viễn, cậu đã nghe rồi chứ?”
Lời của Kỷ Vân Như vừa dứt, sắc mặt của Lan Bảo Khiết ngay lập tức thay đổi.
Kỷ Vân Như… lại đang nối máy điện thoại với Lệ Minh Viễn.
Cô ta vô thức nhướng mày, sắc mặc sa sầm xuống nói: “Kỷ Vân Như, cô có ý gì?”
Kỷ Vân Như vẫn nở nụ cười mê người: “Nếu đã muốn lấy lòng Lệ Minh Viễn, chỉ phá nát nhà họ Lan các người thì sao đủ?”
Đầu dây bên kia điện thoại, gương mặt Lệ Minh Viễn lộ ra vẻ hiểm độc nói: “Người đứng sau còn chưa biết được gì thì đã vội ngả bài rồi à”
Có chút sớm nhỉ?
Sắc mặt Kỷ Vân Như không chút thay đổi nói: “Không moi được tin gì cả, rõ ràng là cô ta sẽ không nói”
“Lệ Minh Viễn, Kỷ Vân Như, các người có ý gì? Muốn hợp lực để chống lại nhà họ Lan chúng tôi phải không?”
Kỷ Vân Như cười nhạt nói: “Nhà họ Kỷ chúng tôi đã suy tàn rồi, nếu nhà họ Lan không có số vốn đó thì liệu sẽ ra sao.
Tương lai của nhà họ Lan đến lúc đó phải cần dựa vào một lời của Lệ Minh Viễn rồi! Tuy nhiên, Lan Bảo Khiết, cô ở đây có vẻ đã biết được nhiều thứ rồi nhỉ, nếu như cô vui vẻ đồng ý nói ra, biết đâu chừng Lệ Minh Viễn người ta sẽ tha cho nhà họ Lan cô một con đường sống thì sao?”
Khuôn mặt Lan Bảo Khiết trở nên méo mó vì tức giận nói: “Xin lỗi, tôi chuyện gì cũng chẳng biết cả”
“Nhìn xem, cô ta sẽ chẳng nói ra mà… vị đại tiểu thư nhà họ Lan này không ngốc, nếu chẳng có con át chủ bài sao dám mở miệng nói ra những lời này, nhưng nếu như con át chủ bài bị lộ ra, cô ta sẽ chẳng còn ưu thế gì rồi Đầu dây điện thoại bên kia, Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Biết rồi, cứ như vậy đi.”
“Tổng giám đốc Lệ không nói tiếng cảm ơn tôi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...