Chú Là Của Em
‘Vẻ mặt Ân Vô Tà tràn đầy ngây thơ nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì con gái của chị với con rể tương lai của chị chênh lệch nhau tận chín tuổi! Chúng ta chỉ chênh lệch nhau có mười tuổi thôi mà, có gì mà không thể chứ?”
“Tôi thích loại phụ nữ thành thục nhưng vẫn mang theo cảm giác ngây ngô như chị~!”
“Tôi cũng nói cho chị biết, người phụ nữ Ân Vô Tà tôi nhìn trúng thì không thể chạy trốn được đâu”
Tô Ngọc Mỹ tức giận tới mức trừng mắt.
Tô Noãn Tâm nghĩ thầm…… Cái người đàn ông này hình dung rất triệt để.
Mặc dù mẹ của cô đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng chưa từng hẹn hò bao giờ.
Thành thục là do tuổi tác và khí chất…… cảm giác ngây ngô chắc chắn là có.
Đoán chừng đang nói về phương diện này còn không có kinh nghiệm như cô bây giờ đâu.
Gô yên lặng nhìn người đàn ông trước mắt này, trong mắt tràn đầy cảm giác xem kỹ.
Ân Vô Tà thấy cô đang quan sát mình, vội vàng đứng thẳng người dậy, còn xoay một vòng tại chỗ, cười ta nhìn cô nói: “Nhóc con cứ tùy tiện nhìn, giới thiệu một chút…… tôi rất có thể trở thành bố kế tương lai của cô”
Khóe miệng Tô Noãn Tâm không khỏi co quắp.
Người đàn ông này…… Dáng dấp thì hình người dáng người, da mặt lại dày như thế?
Tô Ngọc Mỹ lại trợn mắt nói: “Tổng giám đốc n, xin cậu đừng nói lung tung trước mặt con gái tôi!”
Ân Vô Tà nhíu mày nói: “Lời nói thật cũng không cho nói tra Tô cũng quá hà khắc rồi: ….
Thanh “Tổng giám đốc Ân nếu như không có chuyện gì thì đi nhanh lên đi, chỗ tôi còn có việc” Trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Vẻ mặt Ân Vô Tà không chút để ý, nhíu mày cười nói: “Tôi chuyên môn tới kiểm tra một chút, hoa hồng tôi tặng chị, chị nhận được được?
Tô Noãn Tâm theo bản năng nhìn khắp bốn phía xung quanh phòng Tô Ngọc Mỹ.
Cô cũng tới một lúc rồi, nhưng không thấy hoa hồng nha.
Ngược lại là trong không khí, có mùi thơm của hoa hồng.
Cuối cùng, cô nhìn thấy trong thùng rác trong phòng Tô Ngọc Mỹ có một bó hoa hồng.
Ân Vô Tà, cũng nhìn thấy.
Vẻ mặt anh ta thất lạc nói: “Haiz…… Lại vứt đi, xem ra là cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng! Ngọc Mỹ chị chờ đó, tôi sẽ không hết hi vọng đâu! Ngày mai tôi lại đến”
Nếu không phải Tô Ngọc Mỹ nể mặt mũi hai chữ đồng nghiệp thì giờ phút này chỉ muốn ném ra hai chữ: cút đi!
Sắc mặt bà trở nên khó coi, một ánh mắt cũng không cho Ân Vô Tà.
Ân Vô Tà trừng mắt về phía Tô Noãn Tâm, sau đó quay người rời đi.
Khóe miệng Tô Noãn Tâm co rút, nhìn anh ta biến mất ở cửa ra vào.
Tô Ngọc Mỹ có chút đau đầu vuốt vuốt huyệt Thái Dương.
Tô Noãn Tâm hiếu kì hỏi: “Mẹ…… Đó là ai vậy?”
Tô Ngọc Mỹ thản nhiên nói: “Giám đốc bộ phận thiết kế mới tới”
“Vậy anh ta….
.
”
“Bọn mẹ có gặp mặt một lần ở cuộc họp buổi sáng, về sau, mỗi ngày cậu ta đều tặng hoa cho mẹ, da mặt dày đến kinh người, đuổi thế nào cũng không đi…… Noãn Tâm, con cũng vừa cũng nhìn thấy rồi, mẹ không hứng thú với cậu ta.
”
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Nhìn có chút vô lại……đủ thành thục, con cũng cảm giác không thích hợp với mẹ”
“Ừ…… Chuyện này con đừng quan tâm, đoán chừng cũng chỉ thấy mới mẻ mấy ngày, lâu dài sẽ không thấy hứng thú nữa”
“Biết rồi mẹ…… Nhưng mẹ, mị lực bây giờ của mẹ quá là vô tận…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...