Chú Là Của Em
“Chắc là mẹ Lý cũng làm luôn phần cơm của mẹ rồi, một lát nữa chúng ta cùng đến văn phòng của chú ăn cơm nhat”
“Hả? Thím Lý cũng tới?”
“Ha ha, thím Lý tới xem con dâu tương lai.
”
“Thật sao? Thư ký Lý yêu đương sao?”
“Vẫn chưa… Nhưng mà có người mình thích, là trợ lý bộ môn”
“Bốn người trợ ký của Minh Viễn mẹ đều gặp qua rồi”
“Nghe chú nói là trợ lý quản lý vấn đề mạng lưới của công ty”
“Ồ ồ… Là cô ấy sao, mẹ khá có ấn tượng với con bé kia, lớn hơn con vài tuổi, là một con nhóc rất có bản lĩnh, lần trước mẹ bị đồng nghiệp vu hãm, là con bé tùy tiện tra một chút ra ít đồ, giúp mẹ rửa sạch hiềm nghỉ… Mẹ còn chưa kịp cảm ơn con bé thì thư ký Lý đã dẫn người đi rồi.
”
“Chính là lần trước mẹ thăng chức sao?”
“Đúng vậy”
“Vậy trưa nay chúng ta trực tiếp mượn cái cớ này mời người ta lên tầng ăn cơm đi! Vựa vặn không cần phải kiếm cớ đi đến phòng trợ lý bộ môn”
Tô Ngọc Mỹ cười nói: “Mẹ cảm thấy không có vấn đề gì, vừa vặn thím Lý đối với con không tệ, con cũng nên giúp đỡ bà ấy.
“Con cũng nghĩ như vậy, thím Lý đang phát sầu suốt ngày ở nhà, nói tuổi tác của thư ký Lý không khác chú nhà con bao nhiêu, chú nhà con đã có người yêu cả rồi mà anh ta thì vẫn chưa có, ha haI”
Hai mẹ con trò chuyện trong phòng làm việc, bầu không khí rất là hòa hợp.
Hoàn toàn không hề nhìn thấy ngoài cửa có thêm một người.
Tô Noãn Tâm không khỏi nghĩ tới những gì Lệ Minh Viễn đã nói lúc trước, hỏi mẹ mình: “Mẹ, nghe nói trước đây có người tặng hoa cho mẹ”
Nụ cười trên mặt Tô Ngọc Mỹ không khỏi cứng đờ nói: “Ừ”
“Là dạng người như thế nào?”
“Nhóc con cảm thấy hứng thú sao?” Đột nhiên người ở cửa không nhịn được hỏi.
Tô Noãn Tâm không khổ sững sờ, nhìn về phía cửa theo bản năng.
Ở đó có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang vòng ta ôm ngực, bộ dáng du côn dựa vào cửa.
Anh ta mặc một bộ vest màu tím, đi giày da được cọ đến bóng loáng, tóc vuốt ngược lên, nhìn rất có tinh thần.
Đôi mắt vô cùng thâm thúy.
Đôi mắt có mấy phần tương tự Nhiếp Hạo.
Ánh mắt chăm chú nghiêm túc nhìn vào một người, trong mát đầy thâm tình.
Ngũ quan của người đàn ông này rất tỉnh xảo, thoạt nhìn có cảm giác như là loại kia du côn đẹp trai.
Tô Noãn Tâm không khỏi trợn tròn mắt nói: “Vãi lìn….
.
” Tại sao lại có một anh chàng đẹp trai như vậy đến phòng làm việc của mẹ cô?
Cô theo bản năng nhìn về hướng mẹ của mình.
Chỉ thấy vẻ mặt của Tô Ngọc Mỹ có chút khó coi nói: “Tổng giám đốc Ân đây là không có chuyện gì để làm? Cả ngày chạy tới chỗ này của tôi?
Ân Vô Tà: “Tôi đã lớn như vậy, đây lần đầu tiên cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ như vậy, chị đâu không thể ngăn cản tôi theo đuổi chị, đúng không?”
Ánh sáng hít drama trong mắt Tô Noãn Tâm bắt đầu nở rộ.
Chỉ thấy vẻ mặt của mẹ vô rất khó nói nói: “Ân Vô Tà, Tôi lớn hơn cậu tận mười tuổi! Chúng ta không phải là người của cùng một thời đại, giữa chúng ta căn bản là không có khả năng”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...