Chú Là Của Em


Nhưng cũng hoàn toàn vô dụng.

Tô Noãn Tâm giống như đang khắc tinh cô ta.

Cô ta đánh cái gì, cô đều có thể ù bài.

Đánh cái gì ra cô cũng đều có thể mở kongs.

Trần Tố Nhi cũng sắp bị làm cho tức chết.
Cái quỷ gì vậy?
Trước kia cô ta ở trong nhà cũng sẽ cùng mẹ cùng nhau đánh bài với người khác, vẫn chưa từng có thua thảm như vậy? Thua tiền thì vẫn còn tốt, chỉ là không ưa thích mùi vị thua cuộc.
Lệ Kiên nhìn thấy sắc mặt cô ta có chút không dễ nhìn, đáy lòng không khỏi có chút trào phúng.

Cùng bọn trẻ cùng nhau chơi đùa mạt chược mà thôi, cũng chơi đến múc tức giận luôn sao? Thua một chút cho cô nhóc Tô Noãn Tâm kia thì thế nào?
Người ta vui vẻ như vậy, vận khí còn tốt.

Thật không như một chú cá voi nhỏ nhắn vậy, động lòng người vô cùng.
Ánh mắt của Lệ Kiên, thỉnh thoảng lại phiêu dạt về phía trên thân Tô Noãn Tâm.


Tô Noãn Tâm không có khả năng không cảm giác được, cũng sắp bị ghê tởm rồi.

Cũng may Trần Tố Nhi thua nhiều cho nên cảm thấy không có tí sức lực nào, trực tiếp đứng lên nói: “Không đánh nữa.
Minh Ngọc, vẫn là con tới đi, đánh hoài mà vần luôn thua, thật chán”
Khóe miệng Lệ Kiên co giật nói: “Vậy liền không đánh nữa.

Chúng ta đi ra ngoài chơi xích đu đi?”
“Xích đu có gì vui.

Không bằng chúng ta cùng nhau đi nhậu nhẹt hát hò đi?”
Lệ Minh Nguyệt vội nói: “Buổi sáng ngày mai còn có lễ nhận thân đó, ông nội nói đêm nay chúng ta đều đi ngủ sớm một chút.

Trước nhận thân lễ, chú nhỏ còn phải mang theo dì nhỏ đi dập đầu làm lễ với bài vị tổ tông, hơn sáu giờ không khác lắm đã phải đi rồi, nên hơn năm giờ đã phải thức dậy chuẩn bị rồi”
Trần Tố Nhi tràn trề thất vọng nói: “Vậy được rồi.

Vậy dì trở về phòng xem tivi đi, mọi người cứ chơi đi”
Lệ Kiên gấp gáp đuổi theo nói: “Anh với em cùng nhau xem”
Sau đó khoác tay lên vai của cô ta rồi rời đi.
Sau khi hai người đó đi khỏi, đám người cũng cùng nhau nhẹ nhàng thở ra.
Lệ Minh Nguyệt cau mày nói: “Chú nhỏ này cũng quá không ra dáng mà.


Nhìn bài thôi mà ánh mắt vẫn đảo loạn khắp nơi”
Lệ Minh Ngọc thản nhiên nói: “Không cho phép nghị luận sau lưng ¡ lớn, nếu bị ông nội biết thì sẽ dạy dỗ em”
“Biết rồi, cái này không phải chỉ nói nói chút thôi sao”
Trong lòng Lệ Minh Thành cũng rất không thoải mái.

Lệ Kiên vừa rồi không biết đã luôn dùng ánh mắt lỗ mãng kia, đảo qua đảo lại trên thân Tô Noãn Tâm, còn hướng trên thân Kỷ Hoài An quét lui quét tới.

Thật sự là rất kinh tởm.
Sau khi Lệ Minh Viễn xuống lầu thấy Tô Noãn Tâm lại thắng tiền, mặt mũi tràn đầy ý cười đắc ý, thì dường như theo bản năng, liền cong khóe môi lên.

Chỉ cảm thấy, cô nhóc này chỉ sợ thật sự có tài.

Còn không phải sao, vừa nấy lại phát tài một phen từ phía ông nội kia.
Lệ Minh Nguyệt thấy anh tới, một mặt biểu cảm ai oán nói: “Anh cả, chị dâu nhỏ lại thắng tiền của bọn em”
Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Không tốt sao?”
“Không tốt đẹp gì cả, hiện tại em cũng thiếu điều nợ ngập đầu rồi, mạt chược đều sắp sửa đánh không nổi, lần trước chị dâu với Nhiếp Hạo trực tiếp PK, vì để cổ động cho chị dâu nhỏ đã tiêu hết tất cả tiền tiêu vặt không nói, còn mượn tiền anh hai anh ba nữa”
Lệ Minh Viễn nghe vậy, sảng khoái nói: “Bỏ ra bao nhiêu, anh chuyển cho em.


Hai mắt Lệ Minh Nguyệt không khỏi sáng lên nói: “Thật sao! Anh quả thật là anh trai ruột của em! Anh, yêu anh chết mất đi thôi!
Khóe miệng Lệ Minh Ngọc và Lệ Minh Thành toàn bộ quá trình đều co giật, cũng chẳng muốn đi vạch trần cô ấy.

Có nghĩa là, tiền kia là do cô ấy đi mua quà cho chị dâu đã có chưa vậy? Cô ấy rõ ràng là tiêu hết cho Nhiếp Hạo thì có! Bỏ đi, nể tình cô ấy thật sự không có tiền, không vạch trần cô ấy.
Lệ Minh Nguyệt đắc ý tiếp tục chơi mạt chược, thua cũng không đau trứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui