Chú Là Của Em
Rất rõ ràng câu nói vừa mới rồi kia, là anh ta cố ý nói.
Mắt thấy Lệ Minh Viễn khó chịu, trong lòng của anh ta liền thư thái.
Chú nhỏ tìm tôi có việc gì?”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: Không cần đâu”
“Tiếng cảm ơn này cuối cùng cũng phải nói với cậu một tiếng”
Lệ Minh Viễn cũng chẳng muốn để ý đến anh ta, trực tiếp đứng dậy nhìn về phía Lệ Minh Thành ngồi bên cạnh Kỷ Hoài An nói: “Minh Thành cậu đến chơi đi, tôi không chơi nữa”
Lệ Minh Thành đứng lên nói: “Anh chắc là mệt rồi.
Vậy trở về phòng cùng chị dâu nghỉ ngơi đi, em đến thay anh”
Sắc mặt Lệ Kiên biến hóa, ngữ điệu âm dương quái khí nói: “A, mấy người từ lúc nào có quan hệ tốt như vậy?”
Lệ Minh Nguyệt cười nhạt nói: “Quan hệ của mấy người anh em chúng cháu từ trước giờ vẫn luôn rất tốt! Chuyện chú nhỏ không biết vẫn còn nhiều lắm!”
Trong khoảng thời gian trước đó, toàn bộ tâm tư của Lệ Kiên đều đổ vào trên người Trần Tố Nhi.
Chuyện của nhà họ Lệ thật sự là anh ta rất ít quan tâm đến.
Lúc này lại nhìn thấy đám cháu chắt này ở chung với nhau đều rất hòa hợp, trong lòng không hiểu có chút cảm giác khó chịu.
Anh ta nói thẳng: “Minh Thành cháu vẫn nên cùng bạn gái cháu cùng nhau đánh đi, chú đến thay thế chỗ của Minh Viễn là được”
Lệ Minh Thành nghe vậy, gật đầu nói: “Cũng được”
Sau khi Lệ Kiên ngồi xuống, ánh mắt kia không ngừng hướng trên người Kỷ Hoài An đảo lên đảo xuống.
Cô nhóc này mặc sườn xám ngược lại cũng rất có hương vị.
Nhưng mà vẫn là cô nhóc Tô Noãn Tâm kia càng mê người hơn.
Sắc mặt Lệ Minh Viễn âm trầm bước lên lầu trở về phòng.
Đẩy cửa ra, liền thấy dáng vẻ cô nhóc đang ngủ.
Chân đều lộ ở bên ngoài cả.
Anh quả thực giận không có chỗ phát tiết.
Anh đi qua kéo chăn lông lên, bao bọc toàn thân Tô Noãn Tâm đến nghiêm nghiêm ngặt ngặt.
Tô Noãn Tâm đi ngủ cũng không mở điều hòa, không bao lâu liền trực tiếp bị nóng mà tỉnh.
Nhíu nhíu khuôn mặt oán giận nói: “Chú lại làm gì vậy.
Người ta đều bị nóng chết rồi Lệ Minh Viễn tức giận: “Đi ngủ đến cửa cũng không khóa trái lại sao?”
“Em đang ở trong nhà mà, khóa trái cửa làm cái gì? Nếu như chú trở về phòng thì sẽ không vào được”
Nghe vậy cũng có lí.
Chỉ là.
Lệ Minh Viễn vẫn còn rất tức giận như cũ.
Lệ Kiên thật sự rất khiến cho người ta phải buồn nôn.
Anh hít sâu một hơi nói: “Quên mất Lệ Kiên là ai rồi à?”
Tô Noãn Tâm vốn đang mơ mơ màng màng, lúc này liền lập tức tỉnh táo.
“Chú có ý gì vậy?”
“Thời điểm em ngủ lúc nấy, Lệ Kiên có tới tìm tôi đã trực tiếp mở cửa đi vào”
Tô Noãn Tâm không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh nói: “Trời ạ.
Lúc nãy chú vừa mới đi vào, chăn mần của em có che kín không vậy?”
Giọng của Lệ Minh Viễn lành lạnh nói: “Không có!”
“Mẹ nó! Cái tên Lệ Kiên đáng chém ngàn đao, em muốn đi đánh chết chú tai “Mắng cái đầu em ấy”
Tô Noãn Tâm lập tức đỏ cả vành mắt nói: “Chú còn hung dữ với em như vậy.
Lệ Kiên là người ác tâm như vậy, em mới không muốn bị chú ta thấy bất cứ cái gì!”
Thật sự bị buồn nôn chết mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...