Editor: Cẩm Hi
Hình ảnh kia ấm áp đến mức làm người xem không tự giác được mà trong lòng cũng mềm mại theo.
Nhưng Mục Tiêu lại theo bản năng nhíu mày —— cậu không thích hình ảnh như vậy, hình ảnh kia sẽ làm cho cậu bỗng nhiên có một loại... Ai cũng không có cách nào chen chân, có ảo giác không cách nào tham gia vào được.
Thiếu niên duỗi tay đẩy cửa viện ra.
Hai người trong viện nghe thấy tiếng động đồng thời quay đầu lại.
Mục Nhạc vẫn vậy không có biểu tình gì, thần sắc nhàn nhạt, cô gái nhỏ nằm ở trên ghế hình như lại cực kỳ kinh ngạc, đôi mắt đen lúng liếng vốn nheo lại lập tức mở ra, nhất thời lại càng giống với con mèo nhỏ trong lòng kia.
"Dung Dung..." Mục Tiêu gọi cô một tiếng, há miệng thở dốc rồi lại đột nhiên không biết nên nói cái gì, nhất thời có chút cứng ngắc.
Diệp Dung lại cong mặt nở nụ cười: "Sao trở lại sớm vậy?"
Con mèo nhà cô từ trước đến nay đều không thích cậu, lúc này giống như lâm vào đại địch mà xù lông, giương nanh múa vuốt hướng về phía cậu kêu hai tiếng"Meo meo". Diệp Dung tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, cúi đầu gãi gãi cằm cho nó thuận mao. Con mèo nhỏ bị sờ đến cực kỳ thoải mái, nguyên cái bụng trắng tuyết lộ ra, có chút lấy lòng mà nhỏ giọng "Meo" một câu, ngay sau đó liền được chủ nhân thuận mao săn sóc vuốt ve ở trên bụng, thoải mái đến cả hai mắt cũng đều lim dim lại...
Ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu lên trên người cô gái nhỏ, giống như có một vầng sáng nhu hòa vây quanh thân cô, ôn nhu khiến người ta không thể rời mắt được.
Mục Tiêu thất thần hồi lâu, một lúc sau rốt cuộc mới phản ứng lại, gật đầu lung tung: "Bên ngoài, bên ngoài cũng không có gì thú vị, nên liền trở lại."
Cô gái nhỏ gật gật đầu, biết được cũng không có chuyện gì phát sinh, rốt cuộc cũng yên tâm, rất nhanh lại híp mắt lại, cả người nằm ở ghế đắp chiếc áo khoác nam to rộng kia, tức khắc liền khiến khuôn mặt vốn không lớn của cô lại càng nhỏ hơn.
Thấy cô hình như là có chút lạnh, lặng lẽ co rúm lại một chút, Mục Nhạc duỗi tay, đem cái áo khoác ở trên người cô bọc lại chặt chẽ hơn một chút. Cô gái nhỏ tức khắc lại càng thêm lười biếng, lông mày giãn ra, cười khanh khách nhìn về phía thiếu niên vẫn đang đứng ngốc ở cửa, nhẹ giọng thúc giục:
"Các bạn học của cậu cũng tới sao? Cậu đi chiêu đãi bọn họ đi, không cần phải ở đây với tớ đâu."
Xác thật là cũng không cần phải ở đây cùng cô, không cần cùng cô khách khí, nơi này... cùng nhà cô cũng không có gì khác nhau. Thiếu niên theo bản năng gật đầu đáp lời, có chút mờ mịt nghe theo lời cô đóng cửa lại xoay người rời đi, đi được hai bước rồi lại nhịn không được mà quay đầu lại nhìn —— hai người trong viện không biết lại nói cái gì, cô gái nhỏ bỗng nhiên hơi hơi đỏ mặt, đáy mắt lại lộ ra một loại vui mừng cùng thả lỏng khó lòng mà giải thích được; Mục Nhạc lúc này lại duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu cô, người đàn ông thoạt nhìn luôn luôn lãnh đạm trầm mặc... Thế nhưng ở đuôi lông mày khóe mắt lại là ôn nhu không thể tưởng tượng nổi.
Giống như, chính là cảm thấy có chỗ nào đó... không thích hợp.
......
Chạng vạng, rốt cuộc cha mẹ Mục Tiêu cũng trở về nhà. Khó có được dịp náo nhiệt như vậy làm lão thái thái mặt mày hớn hở, liên tục tiếp đón các bạn học của Mục Tiêu ngồi xuống ăn cơm, chính là Mục lão gia tử luôn luôn không quá thích nói chuyện cũng khó có được mà lộ ra vẻ mặt ôn hoà.
Mục Tiêu theo thói quen muốn ngồi xuống bên cạnh Diệp Dung, ai biết cậu còn chưa kịp có động tác gì, thì ghế dựa bên trái Diệp Dung đã bị một bàn tay kéo ra, ngay sau đó Mục Nhạc vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống.
Thiếu niên ngẩn người, trong lúc nhất thời dường như có chút phản ứng không kịp, thẳng đến khi bên tai truyền đến tiếng Thi Ngọc nhẹ giọng thúc giục, lúc này mới lập tức phục hồi lại tinh thần, rồi kéo chiếc ghế dựa còn lại ở bên phải Diệp Dung ra —— lực đạo rất lớn, làm chân ghế dựa chân xẹt qua mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục có chút chói tai.
Mọi người dường như đều có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại đây.
Mục Tiêu hình như cũng tự giác thất thố, gãi đầu có chút ngượng ngùng mà cười một tiếng, rồi không chút do dự ngồi xuống bên phải Diệp Dung, cúi đầu giữ yên lặng.
Thi Ngọc ngồi ở đối diện cậu bên kia, có chút hồ nghi mà nhìn cậu một cái, lại đưa mắt nhìn Diệp Dung bên cạnh cậu, sắc mặt hơi trầm xuống.
Đoạn nhạc đệm nhỏ râu ria này rất nhanh đã bị mọi người vứt ra sau đầu, mọi người yên ổn vị trí, lão thái thái nhiệt tình tiếp đãi các bạn học của cháu trai, nói rằng không cần câu lệ mau mau dùng bữa.
"Ăn nhiều cá một chút." Mục Nhạc cầm lấy đũa gắp đồ ăn cho Diệp Dung, thần sắc tự nhiên, động tác thuần thục.
Mục Tiêu nghiêng đầu nhìn qua, có chút kinh ngạc —— cậu cùng Mục Nhạc tuy rằng là chú cháu, tuổi hơn kém nhau cũng không quá lớn, nhưng kỳ thật cũng không phải quá mức quen thuộc. Mục Nhạc xuất ngoại lâu năm, mỗi lần về nước cũng không ở được mấy ngày, số lần bọn họ gặp mặt cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay; trước khi chú ấy xuất ngoại... khi đó cậu vẫn còn nhỏ, dường như đều đã không còn ấn tượng gì. Ấn tượng của cậu với người chú nhỏ này, chính là mấy năm nay mỗi lần khi về nước đều mang theo biểu tình trầm mặc lãnh đạm. Chủ động quan tâm người khác, gắp đồ ăn cho người khác... Cậu dường như chưa từng nghĩ tới loại hành động như thế này sẽ phát sinh ở trên người chú ấy.
Nhưng Diệp Dung giống như đối với hành động này của chú ấy lại cảm thấy tự nhiên cùng quen thuộc cực kỳ, bưng chén ngẩng mặt đối với chú ấy cười cười, nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó liền cứ như vậy tự nhiên cùng an tâm ăn hết, ngược lại làm cậu phản ứng quá mức kinh ngạc.
Mục Tiêu giật mình, cũng duỗi tay ra gắp một chút đồ ăn để vào trong bát Diệp Dung, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cô thì lập tức đỏ mặt, không biết vì sao mà lúc này nói chuyện đều đã có chút lắp bắp: "Ăn, ăn chút cà tím, đối với thân thể cậu sẽ tốt."
Diệp Dung thật ngoài ý muốn, ngay sau đó liền nở nụ cười: "Cảm ơn. Cậu cũng ăn đi, tớ đã có rất nhiều đồ ăn rồi, ăn không hết."
"Cậu..." Mục Tiêu một bên giơ chiếc đũa ra kẹp đồ ăn khác, một bên mở miệng, vừa muốn nói rằng cô ăn hơi ít, phải ăn nhiều một chút, nhưng lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì đột nhiên bị người khác chặn lại ——
"A Dung không phải người ngoài, không cần khách khí như vậy." Mục Nhạc nhàn nhạt nhìn thoáng qua qua đây, ngữ khí ôn hòa, ra dáng trưởng bối nói, "Mục Tiêu, cháu tiếp cho bạn học đi, có vài món ăn để ở xa, cô bé kia với không tới, cháu gắp cho cô bé một ít."
Động tác của Mục Tiêu đột nhiên dừng lại.
Thi Ngọc bên kia cũng lập tức nhìn lại đây.
Thiếu niên cứng đờ, chiếc đũa gắp nấm đánh cái coong, nữ sinh nhìn chăm chú đồ ăn được bỏ vào trong bát cô ta.
Không biết có phải ảo giáchay không, Diệp Dung cảm thấysắc mặt Thi Ngọc giống như ngay lập tức có chút khó coi.
"Cháu ăn ít quá, ăn nhiều một chút." Không chờ Diệp Dung cẩn thận nhìn tiếp, Mục Nhạc đã lại bỏ thêm đồ ăn vào trong chén cô. Diệp Dung vội vàng ngoan ngoãn nghe theo, trong lúc mơ hồ lại nghe thấy ở bên kia, Thi Ngọc đang thấp giọng oán trách một câu: "Tớ không ăn nấm!"
Diệp Dung theo bản năng quay đầu lại nhìn Mục Tiêu, liền thấy sắc mặt cậu không biết vì sao lại có chút hoảng hốt, hình như là căn bản không hề nghe thấy lời nói vừa rồi của Thi Ngọc.
......
Thời điểm không sai biệt lắm, món ăn chính của ngày hôm nay rốt cuộc cũng đã tới —— bánh sinh nhật của Mục Tiêu được bưng lên.
Đốt nến rồi tắt hết đèn điện, các bạn học ồn ào cùng nhau hát mừng sinh nhật cho cậu.
Thiếu niên không tự giác được mà quay đầu sang nhìn Diệp Dung —— cô nghiêm túc vỗ tay hát chúc mừng sinh nhật cho cậu, vẻ mặt vốn đã ôn nhu, lúc này ở dưới ánh nến lại càng thêm nhu hòa ấm áp.
Thiếu niên chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại cầu nguyện, sau đó mở mắt ra, một hơi thổi tắt ngọn nến.
"Mục Tiêu, nói nghe một chút về nguyện vọng của cậu đi!" Vừa mới mở đèn, lập tức đã có nam sinh ồn ào.
"Còn cần nói ra sao, Mục đại thiếu khẳng định là đã ước được tình trường đắc ý a!"
"Cái này còn cần phải ước sao? Chẳng lẽ không phải đã sớm thỏa đáng rồi sao?"
Mọi người cười vang nháo thành một mảnh, Thi Ngọc đỏ mặt đi đến bên cạnh nam sinh —— nhưng cậu lại xoay đầu đi yên lặng nhìn Diệp Dung.
"Làm sao vậy?" Diệp Dung có chút nghi hoặc nhìn thiếu niên nhìn như có chút thần trước mặt, cười nhắc nhở cậu, "Nên cắt bánh kem."
"A, được!" Mục Tiêu theo bản năng nhanh chóng lên tiếng, lấy lại tinh thần cầm lấy con dao. Đợi dì giúp việc hạ bánh kem xuống, sau đó chăm chú cắt đều bánh kem, rồi phân cho mỗi người một miếng.
Sợ chính mình ở lại đây sẽ khiến bọn nhỏ câu lệ, chơi đùa không thoải mái, sau khi ăn bánh kem xong các trưởng bối Mục gia đều đi lên lầu, để lại không gian cho những người trẻ tuổi kia chơi đùa. Mục Lĩnh đi gần tới trên lầu, lại liếc xuống nhìn em trai ông vẫn như cũ còn ngồi tại chỗ —— thôi vậy, trưởng bối như ông vẫn là không nên xen vào, lại nhìn bộ dạng mất hồn mất vía cả ngày hôm nay của con trai, phe phẩy đầu thở dài, rốt cuộc vẫn là không nói gì, lôi kéo vợ cùng nhau lên lầu.
"Ăn no?" Mục Nhạc giống như là đối với việc bản thân mình "Không hợp" ở đây còn hồn nhiênchưa giác, hơi hơi nghiêng người, một cánh tay tùy ý khoác ở trên lưng ghế của Diệp Dung, thoáng nhích lại gần cô thấp giọng hỏi.
"Vâng, đã ăn đến no căng!" Diệp Dung vốn ăn không nhiều, hôm nay xem như đã là "Phát huy siêu cấp" rồi, ăn không ít, nhưng bánh kem vẫn còn thừa lại nửa non, thật sự là đã ăn không vô nữa rồi.
Tuy cô gái nhỏ ngoài miệng nói rằng ăn đã no căng, nhưng đôi mắt lại không hề chớp động nhìn chằm chằm vào nửa non khối bánh kem còn dư lại kia, trong giọng nói tràn đầy lưu luyến không rời, mơ hồ còn mang theo chút oán giận cùng làm nũng. Kỳ thật cô cũng tương đối thích đồ ngọt, chỉ là thân thể không tốt, đồ ăn đều phải lấy thanh đạm làm chủ, quá ngọt hay quá mặn đều không thể ăn nhiều, cũng khó lắm mới có được một lần ăn bánh kem, nhưng cũng biết ăn quá nhiều là không được...
Khó có được lúc cô hoạt bát ngây thơ như bây giờ, Mục Nhạc liền nhịn không được mà thấp giọng nở nụ cười, duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu cô, dường như có chút dung túng mà dỗ cô: "Ăn no căng rồi thì đừng miễn cưỡng, lần sau mang cháu đi ăn bánh kem."
Đôi mắt cô gái nhỏ lập tức sáng lên, trong ánh mắt đen lúng liếng của cô phản chiếu rõ ràng bộ dáng của anh.
Sắc mặt Mục Nhạc càng thêm nhu hòa: "Tôi đưa cháu trở về? Cháu nên nghỉ ngơi sớm một chút, đừng náo loạn cùng bọn họ."
"Vâng." Đầu tiên là cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật gật đầu lên tiếng, ngay sau đó lại nói, "Không cần, ba ba nói cơm nước xong sẽ lại đây đón cháu."
Chính là vừa nói xong, chuông cửa liền vang lên. Một chút động tĩnh qua đi, rất nhanh liền truyền đến một thanh âm vừa ôn hòa lại quen thuộc:
"Dung Dung."
"Ba ba!" Cô gái nhỏ quay đầu, nhìn thấy người đàn ông vừa đến thì có chút vui sướng cười cười, sau đó theo động tác vẫy tay của Diệp Thần liền ngoan ngoãn đứng lên.
Diệp Thần đi đến trước mặt mấy người, duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu con gái, bất động thanh sắc đem cô chắn ở phía sau chính mình, tầm mắt đảo qua sắc mặt nhàn nhạt của Mục Nhạc, lại nhìn bộ dáng có chút mất hồn mất vía của Mục Tiêu, đáy mắt trong nháy mắt càng thêm thâm thúy, nụ cười trên mặt lại càng thêm ôn hòa.
"A Dung đều đã nói với tôi, lần trước ít nhiều cậu cũng quan tâm tới con bé. Mấy ngày nay tôi cũng hơi bận, bất quá cũng đều đã xong, cuối năm cũng không có việc gì. Xem ra cậu rất rảnh? Tôi thấy Mục Lĩnh bận đến chân cũng không chấm đất..." Diệp Thần nhìn vào mắt Mục Nhạc, thanh âm ôn hòa, thần sắc chân thành tha thiết, nói xong lại cúi đầu nhìn con gái chính mình, "Còn không nói cảm ơn chú? Chờ xong lần bận rộn này ba ba sẽ chăm sóc con, đừng luôn đi quấy rầy chú nhỏ, tránh ảnh hưởng đến công việc của người khác."
Không biết có phải ảo giáchay không, Diệp Dung cảm thấy ba ba hình như cố ý nhấn trọng âm vào mấy chữ "Chú" cùng "Người khác". Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, cười nhìn về phía Mục Nhạc, thật lòng nhẹ giọng nói lời cảm ơn:
"Cảm ơn chú nhỏ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...