Dịch: Diệp Anh
Đúng lúc này, Trương Dã mở miệng.
“Có người ra 10 triệu để ta hạ thuốc Cố Thanh Sơn, giật dây hắn thổ lộ với Tô Tuyết Nhi.”
Lão giả nhẹ giọng hỏi: “Người kia là ai?”
Trương Dã nói: “Hắn ta dùng fake ID, ta cũng không biết là ai.”
Đây chính là chân tướng.
Đáng tiếc là manh mối đến đây đã triệt để bị cắt đứt.
Nét mặt lão giả đọng lại.
Người làm việc này rất cẩn thật và cảnh giác.
Gã dám ra tay với bạn của Tô Tuyết Nhi, nói bóng nói gió đối phó Đại tiểu thư của Tô gia như thế mà lại không chút sơ suất, đã là rất không đơn giản.
Dù sao nơi đây chính là quận Trường Ninh, là địa bàn của Tô gia.
Lão giả vừa thu tay mình lại thì Trương Dã lập tức tỉnh táo.
Gã quỳ “bịch” xuống đất, khóc ròng: “Do ta bị ma quỷ ám ảnh, Thanh Sơn, ta có lỗi với cậu.”
Cố Thanh Sơn im lặng.
Trương Dã quỳ bò tới hướng Cố Thanh Sơn, cầu khẩn: “Thanh Sơn, ta với cậu là bạn lâu năm, lần này ta sai thật rồi, xin cậu bỏ qua cho.”
Gã cũng là người thông minh, biết hành động hãm hại này của mình là do Cố Thanh Sơn vạch trần, cho nên lập tức cầu tình Cố Thanh Sơn.
Con người Cố Thanh Sơn bình thường luôn làm chuyện tốt với mọi người, lại là bạn tri kỉ của gã, nếu gã đã cầu xin trước mặt nhiều người như vậy thì chắc hẳn Cố Thanh Sơn cũng sẽ không bức bách.
Tô Tuyết Nhi càng là người mềm lòng, chỉ cần Cố Thanh Sơn tha thứ gã, đoán chừng Tô Tuyết Nhi cũng sẽ không truy cứu nữa.
Chuyện này vẫn chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng, chỉ cần Tô Tuyết Nhi không truy cứu thì Tô gia cũng sẽ không dày vò một học sinh nghèo như hắn.
Quả nhiên, Tô Tuyết Nhi nhìn về phía Cố Thanh Sơn chần chừ: “Anh xem nên làm gì bây giờ, hắn,... dù sao cũng là bạn cùng lớp.”
Cô Tô đột nhiên xen vào: “Tiểu thư, chuyện này không đơn giản như vậy, phải truy xét đến cùng.”
Cô ta dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn lướt qua Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn im lặng trong khoảnh khắc, đột nhiên nở nụ cười.
“Thật ra suy nghĩ bây giờ của ta không khác cậu lắm.” Hắn nhìn Trương Dã đang quỳ trên mặt đất, nói.
Trương Dã giật mình, mặt lộ vẻ vui mừng: “Có ý gì? Cậu nguyện tha thứ cho ta sao?”
‘Không.”
Trước sự chú ý của bao người, Cố Thanh Sơn tiến tới trước mặt Trương Dã nói khẽ: “Hiện giờ ta cảm thấy rằng là, nên để cho tình bạn của chúng ta dẹp luôn đi.”
Nói xong, Cố Thanh Sơn giơ chân đá vào lồng ngực Trương Dã.
Trương Dã bị đạp bay ra xa mấy mét, quay cuồng như trái hồ lồ, gã đụng ngã hai bàn rượu rồi bị rượu và đồ nhắm trên bàn đổ xuống người.
Một bình Champagne cỡ lớn rơi xuống đập xuống đầu Trương Dã, gã trợn trắng mắt rồi ngất xỉu.
Cố Thanh Sơn xoay người, nói: “Cô Tô, việc tiếp theo ta nhờ cậy cô, xin cô giúp ta tìm ra kẻ sau lưng hắn.”
Cô Tô nhìn hắn với ánh mắt khác, nói: “Cậu nhóc tốt lắm, ta vốn dĩ đang lo là nếu Tuyết Nhi kết bạn với cậu thì tích cách sẽ trở nên hiền hơn, hiện giờ chắc là đã lo suông rồi.”
Cô Tô vung tay lên, một chiếc Phi Toa từ trên trời giáng xuống.
Chiếc Phi Toa sắt này có khắc một chữ “Tô” đằng trước, đại diện cho thân phận cao quý của Tô gia ở quận Trường Ninh.
Lão giả áp giải Trương Dã lên Phi Toa.
Cô Tô nói: “Tiểu thư, hôm nay không nên ở lại lâu, chúng ta cũng nên về trước.”
Tô Tuyết Nhi gật đầu, lúc gần đi nhìn về phía Cố Thanh Sơn nói: “Tối ngày mai em sẽ đến sạp hàng để ăn đồ nướng, được không?”
Cố Thanh Sơn giật mình, nói: “Hoan nghênh.”
Đây là yêu cầu hoang đường mà hắn đã nói tạm trong lúc tỏ tình, không nghĩ rằng Tô Tuyết Nhi cho là thật.
Nhưng Cố Thanh Sơn cũng không lo mấy, mỗi ngày sau khi tan học thì chính hắn cũng đi đến quầy hàng nướng đồ, dùng tiền kiếm được để duy trì cuộc sống.
Tô Tuyết Nhi cười với hắn, theo cô Tô đi về phía Phi Toa của Tô gia.
Phi Toa nhanh chóng rời đi.
Tô gia vừa đi, mấy tên đại diện cho các thế lực cũng rời đi, một bữa tiệc tốt nghiệp long trọng cũng kết thúc trong sự hời hợt.
Đây có thể là buổi tiệc thất bại nhất trong lịch sử của Trường Trung học Quý tộc Trường Ninh.
Nhưng nó cũng là buổi tiệc tối tốt nhất trong cuộc đời Cố Thanh Sơn.
Rốt cuộc thì hắn cũng đã tránh khỏi tình huống bi thảm kia, không còn bị đuổi học như kiếp trước nữa.
Vài ngày sau, hắn sẽ có tư cách tham gia cuộc thi Đại Học do toàn Liên Bang thống nhất cử hành.
Với thành tích của hắn, hoàn toàn có thể dựa vào lần thi Đại Học này để chọn một trường theo ý muốn của hắn.
Mặt khác, kết cục của Trương Dã chỉ sợ cũng sẽ không tốt bao nhiêu.
Quan hệ giữa Tô Tuyết Nhi và Trương Dã cũng không tốt lắm, hơn nữa việc này là có người đã điều khiển đằng sau Trương Dã để hắn hãm hại Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi.
Chẳng những Tô Tuyết Nhi sẽ không cầu tình cho Trương Dã, mà Tô gia cũng sẽ thẩm vấn Trương Dã để tìm ra người sau lưng gã.
Nhưng thứ mà kiếp trước mình đã chịu đựng sẽ ập xuống một cách thảm liệt lên người gã.
Tất cả đều sẽ thay đổi.
Cố Thanh Sơn vui vẻ bước chân về phía ngoài cổng trường.
Hắn là trẻ mồ côi ở xóm nghèo, không mua nổi Phi Toa, cũng không đi xe taxi nổi, việc đi học hằng ngày chỉ có thể dựa vào hai bàn chân.
Nửa tiếng sau.
Cố Thanh Sơn đi khỏi khu vực phồn hoa, khi sắp đặt chân đến khu quảng trường của dân nghèo thì bỗng nhiên dừng lại.
Phía đầu ngõ đằng trước, có một chiếc Phi Toa hình dáng thuôn dài độ 9 mét đang lẳng lặng đậu.
Một người trung niên mặc áo sơ mi trắng và thắt nơ đen đang đứng cạnh Phi Toa lễ phép cúi người chào Cố Thanh Sơn một cái.
“Cố đồng học, thiếu gia nhà ta đang chờ cậu trên Phi Toa.” Người trung niên nói.
Cố Thanh Sơn yên lặng nhìn máy giám sát an toàn ở góc đường, ánh sáng màu đỏ phát tín hiệu đã sớm tắt.
Ngay cả quảng trường này cũng không còn bóng người qua lại.
“Thiếu gia nhà ngươi là ai?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Người trung niên cũng không nhiều lời, chỉ đưa tay làm một hành động mời: “Mời.”
Thú vị, Cố Thanh Sơn cười, trực tiếp bước lên Phi Toa.
Trang trí ở trong Phi Toa cực kì xa hoa, một người thanh niên đang ngồi ở ghế sô pha bằng da rộng lớn, mặc kệ hai cô gái đang quỳ dưới người êm dịu bóp chân cho hắn
Bên cạnh quầy bar có một cô gái đeo tai thỏ đáng yêu đang rót rượu, đưa đếnh trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn ngồi trước người thanh niên, thuận tay đưa rượu đặt lên bàn, cười hỏi: “Không biết Chủ tịch Hội học sinh đại đêm nay đặc biệt chờ ta lúc đêm khuya là vì chuyện gì?”
Thanh niên lắc lắc đầu, nói: “Kêu như thế hơi xa lạ, ngươi gọi ta là Vân thiếu đi.”
Thanh niên chính là Chủ tịch Hội học sinh của Trường Trung học Quý tộc Trường Ninh, Nhiếp Vân.
Nhiếp Vân chính là con cháu của Đại Quý tộc Nhiếp gia, là cháu trai bảo bối của Nhiếp lão gia chủ.
Nếu bàn về thân phận trong trường học thì ngoại trường Tô Tuyết Nhi, tôn quý nhất chính là hắn.
Nhiếp Vân phủi tay, nói: “Được rồi, các ngươi đi xuống đi.”
Mấy cô gái kia nhanh chóng dọn dẹp rồi đi xuống Phi Toa.
Bấy giờ Nhiếp Vân mới cầm lấy một tờ giấy vừa nhìn vừa đọc: “Thanh Sơn, thành tích của ngươi rất ưu tú, mỗi lần thi học kì đều đứng trên ta và Tô Tuyết Nhi.”
“Nhìn xem, Cơ giáp sơ cấp cấu tạo học, max điểm; Lịch Sử Chiến Tranh Thế Giới, max; Kỹ Thuật Quang Não, max; Điều Khiển Chiến Hạm, max; ngay cả môn học tự chọn là Cơ Giáp Động Lực Học cũng max, chỉ có môn Thể Dục là vừa đạt điểm tiêu chuẩn.”
Nhiếp Vân đặt tờ giấy xuống, cảm khái: “Đồng thời ngươi còn là công nhân chính thức của Bộ nghiên cứu Chiến giáp sắt Trường Ninh, công việc này của ngươi là còn là do ngươi tự kiếm lấy bằng vào trình độ vốn có, không hề dựa dẫm vào quan hệ với Tô Tuyết Nhi, chỉ sợ rằng trong Tô gia cũng đã có không thiếu kẻ lau mắt nhìn ngươi.”
Cố Thanh Sơn thản nhiên: “Ta chỉ đang gánh vác trách nhiệm sinh hoạt trong tương lai mà thôi.”
Nhiếp Vân lắc đầu nói: “Toàn quận Trường Ninh, tất cả học sinh nghèo đều muốn chen chân vào Công ty Khoa Học Kỹ Thuật Chiến Giáp Sắt của Tô gia, chỉ có ngươi làm được điều đó, đây là thiên phú.”
“Ta rất khâm phục người như ngươi, cho nên ta cho ngươi một cơ hội.” Nhiếp Vân lấy ra một phong thư từ trong lồng ngực, đưa tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Đây là cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Mở ra mà nhìn.”
Cố Thanh Sơn cầm lấy phong thư, rút ra đồ ở trong rồi nhìn.
Hắn thì thầm: “ Học viện Nam Thạch, giấy thông báo cử đi học?”
“Đúng”, Nhiếp Vân cười, “Chỉ cần ngươi bằng lòng thì không cần phải thi Đại Học là đã có thể học Đại Học này.”
Cố Thanh Sơn đặt phong thư xuống, nói: “Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không muốn.”
Học viện Nam Thạch chỉ là một Đại học hạng ba ở dưới chót, lại còn nằm ở nơi hẻo lánh của phủ Nam Thạch, hệ nghiên cứu chủ yếu của học viên là nghiên cứu tài nguyên khoáng sản dưới mặt đất, thiếp lập ngành học khiến cực kì ít ai để ý.
Trong thâm tâm Cố Thanh Sơn đã có một số Đại Học yêu thích, với thích của hắn thì việc thi vào Đại Học trọng điểm của Liên Bang không là vấn đề, căn bản không quan tâm đến một Đại Học hạng ba như Học viện Nam Thạch.
“Đừng có mà nóng lòng từ chối, ngươi suy nghĩ kĩ đi, tính mạng của bản thân quan trọng hay là làm bạn với Tô Tuyết Nhi quan trọng.” Giọng điệu Nhiếp Vân trở nên âm u lạnh lẽo.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu, hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”
Nhiếp Vân thu lại nụ cười, ngồi thẳng người mà nói: “Toàn bộ quận Trường Ninh, không, toàn bộ thế gia quyền quý của Liên Bang đều đang hi vọng Tô Tuyết Nhi gả vào nhà mình, chỉ bằng một học sinh nghèo thân phận thấp kém như ngươi cũng dám tổ chức nghi lễ tỏ tỉnh.”
Hắn cầm lấy giấy thông báo trên bàn đưa cho Cố Thanh Sơn.
“Đi đi, cầm lấy tờ thông báo này đi một nơi xa đi, đừng bao giờ liên lạc với Tô Tuyết Nhi nữa, như thế mới giữ được mạng của ngươi.”
Cố Thanh Sơn nhìn tấm giấy thông báo kia, không đưa tay nhận, “Nhiếp Vân, những lời này của ngươi thật ra không phải nói thay người khác mà là đang nói về ngươi phải không? Nhìn lại ba năm tình nghĩa ở trường, ta cho ngươi một lời khuyên.”
“Ha ha ha, ngươi còn có lời khuyên cho ta?” Nhiếp Vân nhìn hắn như một thằng hề đang biểu diễn.
Thằng nhóc này cũng thông minh, thoáng cái đã nhìn ra ý đồ của mình, nhưng vậy thì sao?
So sánh thân phận hai bên đã thấy khác nhau một trời một vực, sau khi tốt nghiệp thì thế giới của hai người càng là một cái trên trời một cái dưới đất, không còn xuất hiện chung với nhau nữa.
Cũng được, vậy để thằng nhóc nghèo này nói hết đi.
Nhiếp Vân cười như không cười: “Được thôi, ngươi nói đi, ta nghe.”
“Làm tốt Đại công tử thế gia của ngươi, đừng tới chọc ta.” Cố Thanh Sơn nói xong, không còn quay đầu nữa mà bước ra Phi Toa.
Nhiếp Vân đứng một mình trong thoáng chốc, lắc đầu nói: “Châu chấu đá xe, vừa đáng thương vừa nực cười.”
Hắn đè xuống cái nút trên bàn.
Người trung niên đang đợi ở ngòa Phi Toa đi tới, cúi đầu nói: “Thiếu gia.”
Nhiếp Vân nói: “Chuyện kia thế nào rồi?”
Người trung niên nói: “Sắp xếp xong xuôi.”
Nhiếp Vân nói: “Có sơ suất gì không?”
Người trung niên cười nói: “Đều tìm người chuyên nghiệp, bảo đảm sẽ làm hệt như một vụ việc ngoài ý muốn, cho dù sau này có điều tra cũng chỉ sẽ có được kết quả này.”
Nhiếp Vân cười lạnh một tiếng, nói: ‘Rất tốt, lập tức chấp hành.”
“Vâng” người trung niên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: “Thiếu gia yên tâm, sau 10 phút Cố Thanh Sơn sẽ chết trong một tai nạn ngoài ý muốn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...