Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ, lấy ra một khối ma thạch ném lên trên tường thành.
Ma thạch vừa mới bay lên tường thành lập tức bị một cơn gió màu xám nhẹ nhàng thổi bay.
Ma thạch biến mất không rõ tung tích.
Cơn gió màu xám nhanh chóng biến mất trong hư không.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn trở nên nặng nề.
Lục Giới Thần Sơn Kiếm từ hư không hiện ra, Sơn Nữ hóa hình hiện lên, lo lắng nói: “Công tử, là gió loạn kiếp.”
Cố Thanh Sơn gật gật đầu.
Không thể tưởng tượng được trên tường thành lại có gió loạn kiếp thổi mạnh.
Đây là ngọn gió có thể phá hủy vô số thế giới, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai ngăn cản được.
Theo Cố Thanh Sơn biết, chỉ có núi Đại Thiết Vi của Đạo Hoàng Tuyền trong Lục Đạo Luân Hồi mới có thể ngăn cản nó.
Mà ở nơi này, cơn gió hung hãn vô cùng kia lại bị tường thành chặn.
Cố Thanh Sơn vươn tay, đặt lên tường thành.
Giao diện chiến thần lập tức hiện lên một hàng chữ nhỏ màu đỏ.
Không biết có phải lỗi giác của Cố Thanh Sơn hay không, dường như sau khi hắn không tính toán chuyện hồn lực nữa, tốc độ hiện ra của giao diện chiến thần tựa hồ nhanh hơn một chút…
“Phát hiện kiến trúc: Bức tường chiến tranh cực cổ.”
“Thuyết minh: Đây là tường thành thời đại cực cổ do nhân tộc kiến tạo, nhân tộc dựa vào tường thành hùng vĩ này để chống đỡ gió loạn kiếp và những thứ khác.”
“Thuyết minh: Toàn bộ chất liệu của tường thành này lấy từ kết tinh văn minh và thành tựu cao nhất của nhân tộc: Lục Đạo Luân Hồi cực cổ - Đạo Hoàng Tuyền.”
Sơn Nữ chăm chú nhìn tường thành, trên mặt lộ ra vẻ thân cận.
“Công tử, dường như nó dùng núi Đại Thiết Vi xây nên.” Cô nỉ non nói.
Cố Thanh Sơn khẽ thở dài: “Đúng vậy, quả thật vô cùng đáng kinh ngạc.”
Hắn khôi phục trầm mặc, lẳng lặng nghiền ngẫm thông tin này.
Lục Đạo luận sự là kết tinh văn minh cao nhất của nhân tộc?
Lại nói tiếp, Lục Đạo Luân Hồi hàng nhái do đám thần linh tạo ra đã bị chủ nhân hoang cổ đánh nát.
… Đám thần linh vì sao lại gạt nó, lén sáng tạo ra Lục Đạo Luân Hồi?
… Chủ nhân hoang cổ vô cùng phẫn nộ với việc này, trực tiếp ra tay giết chết vương thần, đây cũng là một nghi vấn.
Vì sao?
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại lời nói lúc chủ nhân hoang cổ giết chết vương thần.
“Lục Đạo Luân Hồi là thứ ta không thể nắm trong tay, ngươi dám mô phỏng lại sức mạnh của nhân loại, sáng tạo ra nó, chính là đang khiêu chiến uy nghiêm của ta.”
“Có lẽ ngươi không biết, thứ đó tuy rất yếu, nhưng nó sẽ tự sinh trưởng, cuối cùng hóa thành sức mạnh cường đại của nhân tộc, cuối cùng ngay cả ta và ngươi đều không thể nắm trong tay.”
…
Cố Thanh Sơn mở mắt ra.
Trong lòng hắn có vài suy đoán, nhưng cần rất nhiều manh mối khác để chứng minh.
Về phần hiện tại…
Cố Thanh Sơn bắt đầu cẩn thận đánh giá tường thành.
Tuy rằng ba người Tạ Cô Hồng không hiểu tiếng hoang cổ, nhưng bọn họ đều là cường giả đứng trên đỉnh nhân tộc, nhất định sẽ không tùy tiện xông lên tường thành tìm chết.
… Nếu không Tạ Cô Hồng cũng sẽ không bình an vô sự quay lại nhân tộc.
Bọn họ nhất định tìm được con đường khác.
Cố Thanh Sơn quan sát một lúc, nhanh chóng phát hiện mặt đất chỗ nào đó trước tường thành có một tầng tro bụi bị gạt ra.
Hắn tiến lên, đưa tay khẽ gõ lên mặt đất.
Mặt đất kiên cố, không có phản ứng gì.
Xem ra không phải chỗ này.
Cố Thanh Sơn đứng lên, đưa tay liên tiếp đặt lên mặt đất trên tường thành.
Một thanh âm đột nhiên vang lên từ tường thành.
“Bắt đầu kiểm tra.”
“Qua kiểm tra có thể xác định: Bình dân nhân tộc, bé trai.”
“Căn cứ nguyên tắc che chở trong thời gian chiến tranh, cho phép trẻ em tiến vào tị nạn.”
Tường thành rút qua hai bên, lộ ra một con đường nhỏ chỉ đủ để Cố Thanh Sơn đi qua.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ sửng sốt một lúc.
Mình đã sống qua hai đời, trải qua vô số chiến hỏa và tận thế, sao lại biến thành bé trai bình dân rồi?
Căn cứ vào kiểm tra thế nào mà tiến hành phán đoán…
Nói cách khác, sức mạnh của mình…
Cố Thanh Sơn không muốn nghĩ tiếp nữa.
Dường như quá đả kích người rồi.
Hắn áp chế cảm xúc không rõ tên trong lòng, bước vào cổng tường thành.
Sau khi hắn vào, tường thành lập tức đóng lại phía sau hắn.
Một cầu thang hơi hơi nghiêng xuống dưới xuất hiện dưới chân hắn.
Cố Thanh Sơn theo đường nhỏ này không ngừng đi xuống, cảm xúc thổn thức không thôi.
… Xem ra Tạ Cô Hồng bọn họ là từ nơi này tiến vào bên trong tường thành… Cũng không biết Tạ Cô Hồng bọn họ được phán định là đứa bé bao nhiêu tuổi.
Lấy thực lực cường đại của Tạ Cô Hồng, có lẽ không phải bé trai mà là thiếu niên bình dân?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ lung tung, đồng thời vẫn duy trì cảnh giác, dọc theo đường đi tiến vào chỗ sâu bên trong tường thành.
Mới đi được một lát, hắn tăng nhanh tốc độ hành động.
Ẩn hình chỉ có thời hạn hai tiếng, phải tranh thủ thời gian.
Hắn gần như dùng cách thức bay xuống, lướt nhanh xuống phía dưới con đường.
Hơn một trăm hơi thở sau.
Cố Thanh Sơn đến chỗ sâu nhất trong tường thành.
Hắn đứng ở bậc thang cuối cùng.
Rời khỏi bậc thang này là hư không hắc ám sâu vô tận, giống như vách núi đen, gần như không thấy bất cứ thứ gì… cũng tựa như vực sâu không đáy, cho dù phóng thần niệm đi bao xa đều không thể dò được bên dưới thật ra có thứ gì.
Cố Thanh Sơn đợi một lát.
Nếu Tạ Cô Hồng bọn họ đã tìm được con đường này, tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ biến mất từ nơi này.
Thời gian lẳng lặng trôi đi.
Sau mười hơi thở.
Từ phía xa trong hắc ám, một mảng đầy sao trời bay về phía Cố Thanh Sơn.
Gần như ngay lập tức trong lúc đó, Cố Thanh Sơn phát hiện mình bị vô số ngôi sao vây quanh.
Những ngôi sao này bay xung quanh hắn, trong bóng đêm vô tận hợp lại thành một dải ngân hà sáng rực.
Rực rỡ như vậy, kỳ diệu như thế.
Cố Thanh Sơn lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía ngôi sao ở gần mình nhất.
Ngôi sao kia dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của hắn, lập tức hóa thành một thẻ bài.
Trên thẻ bài vẽ một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng dài, đang dùng biểu cảm thương xót nhìn hắn.
Cô gái đó mở miệng nói: “Nơi này gần như đã bị hủy diệt, may mà tôi còn có thể cung cấp một chút che chở cho ngài.”
Cô vừa mở miệng Cố Thanh Sơn đã nghe ra, cô là giọng nữ đã xuất hiện trong cơn triều hỗn loạn kia.
Cô gái nghiêng mình, để Cố Thanh Sơn có thể nhìn thấy cảnh tượng khác bên trong lá bài.
Đó là phong cảnh tuyệt đẹp trên một hòn đảo nhỏ yên tĩnh.
Cố Thanh Sơn nhìn cô gái chăm chú, trong lòng không kìm được mà dâng lên cảm giác kính sợ.
Cố Thanh Sơn thề mình chưa bao giờ từng có cảm giác như vậy khi đối mặt với bất cứ vị thần linh nào.
Hắn ôm quyền, nói: “Đa tạ ý tốt, nhưng tôi không phải vì tìm kiếm che chở mà tới.”
Cô gái hỏi: “Vậy vì sao ngài lại đến?”
“Tôi vì tìm kiếm phương pháp chiến thắng bộ tộc hoang cổ và thần tộc mà tới đây.
Cô gái nói: “Đáng tiếc ngài tới quá muộn, một vạn tám ngàn tám trăm hệ thống văn minh của nhân tộc đều đã bị hủy diệt.
Cô bảo Cố Thanh Sơn nhìn bốn phía xung quanh.
“Nhìn đi, những ngôi sao ảm đạm đó chính là những hệ thống thế giới đã bị hủy diệt.”
Cố Thanh Sơn nhìn toàn bộ dải sao, quả nhiên thấy được không ít ngôi sao màu xám ảm đạm.
Cô gái đó nói: “Còn lại năm nghìn ba trăm hệ thống thế giới rơi vào trạng thái thiếu thốn năng lượng, không thể mở ra, chúng nó chính là những ngôi sao phát ra ánh sáng mong manh này.”
“Ngài nhìn lại ngôi sao màu đỏ đó đi.”
Cố Thanh Sơn nhìn theo phương hướng cô gái chỉ, quả nhiên thấy một ngôi sao tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
“Đây là?” Hắn hỏi.
“Vương của bộ tộc hoang cổ tự mình dẫn tộc nhân của hắn tới, phá hủy hệ thống phòng ngự thứ cấp của thế giới này, muốn hủy diệt nó.” Cô gái nói.
Cô thở dài nói: “Hệ thống phòng ngự thứ cấp là một trong hai hệ thống thế giới vận chuyển hoàn hảo, nếu nó bị phá hủy, hệ thống trong tay tôi cũng chỉ còn lại một cái cuối cùng.”
“Phòng ngự thứ cấp?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, tôi có rất nhiều thế giới hệ thống phòng ngự thứ cấp đều bị bộ tộc hoang cổ phá hủy.” Cô gái đáp.
“Bộ tộc hoang cổ đó mạnh hơn hệ thống phòng ngự này?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...