Nó vươn tay về phía Cố Thanh Sơn: "Bệ hạ, ngài đã dùng hành động để chứng minh mình là một vị vua xuất sắc, thậm chí đồng tộc trong tương lai cũng không thể làm lung lay địa vị của ngài, mà còn cho ngài biết được hướng đi của tương lai, từ đó trở nên hùng mạnh hơn."
"Bệ hạ, bây giờ ngài đã có tư cách tham gia vào lịch sử chân chính"
"Ngươi nói từ chân chính này, là ý gì?"
"Bệ hạ, ngài không cần hỏi nhiều, xin hãy nắm lấy tay ta, ta sẽ lập tức đưa ngài đi quan sát bí mật của bóng chồng thời đại."
Cố Thanh Sơn im lặng.
"Có cần chiến đấu không?"
Hắn cứ như cái gì cũng không rõ ràng, do dự hỏi.
"Không" Hình Nhân Ánh Sáng đáp: "Lần đầu tiên chúng ta chỉ cần để ngài biết chân tướng, còn về những chuyện khác, chờ sau này hãy nói."
Cố Thanh Sơn liếc Lạc Băng Ly một cái.
Lạc Băng Ly không nhìn hắn, nhưng truyền âm nói: "Nhìn có vẻ như thần tộc đã chuẩn bị đường lui, ngươi phải cẩn thận."
Cố Thanh Sơn truyền âm nói: "Ta đi rồi, vậy cô làm thế nào?"
"Yên tâm, khi ngươi không ở đây, ta sẽ làm chậm lại việc luyện chế đĩa ngọc, cho đến khi ngươi trở lại." Lạc Băng Ly nói.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên, hướng ra ngoài thần điện quát lên: "Mười hai thần vệ, canh giữ thần điện thật tốt cho bổn vương, không cho phép bất kỳ ai ra vào."
"Vâng, bệ hạ."
Giọng nói của mười hai thần vệ ở ngoài điện vang lên.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới nắm lấy tay Hình Nhân Ánh Sáng, nhẹ giọng nói: "Đừng có giở trò bịp bợp lừa ta, nếu không cho dù ngươi là do ý chí thần linh ngưng tụ thành, ta cũng không xử nhẹ đâu!"
Hình Nhân Ánh Sáng đáp: "Bệ hạ, rất nhanh thôi ngài sẽ biết ơn ta."
"Biết ơn ngươi?"
“Đúng, ngài sẽ phải cảm ơn ta vì có được một sinh mạng mới”
Hình Nhân Ánh Sáng nói xong, trên người phát ra từng làn sóng trong suốt chập chờn.
Làn sóng này bao trọn lấy nó và thần vương.
Chỉ một thoáng, Cố Thanh Sơn và nó biến mất không thấy.
Trong điện thần vương, chỉ còn lại Lạc Băng Ly.
Nàng vẫn đang luyện chế đĩa ngọc, nhưng tốc độ đã chậm lại rất nhiều.
Đại điện trống trải.
Lạc Băng Ly thở dài đầy vẻ buồn rầu.
Trong bóng chồng thời đại bí mật mà nàng bảo vệ đó, thần tộc ồ ạt xâm lấn, hoàn toàn phá hỏng con đường chôn giấu bí mật của nhân tộc.
Bây giờ nhìn lại, ngoại trừ điều này hoá ra thần tộc còn chuẩn bị một đường lui khác.
Nếu không phải Cố Thanh Sơn hóa thành thần vương, giả danh lừa gạt không hề kiêng nể, có lẽ mình cũng không thể biết được chuyện này.
Chẳng biết tại sao, Lạc Băng Ly chợt nhớ tới cuộc trò chuyện lúc trước của mình với Cố Thanh Sơn.
“Cô phải sống để giúp ta."
"Giúp ngươi?"
"Đúng, chẳng lẽ cô nghĩ rằng chỉ dựa vào mình ta, là có thể chiến thắng hai chủng tộc lớn mạnh, sớm đã chuẩn bị?"
Lạc Băng Ly rơi vào im lặng.
... Bây giờ nghĩ lại, phán đoán của hắn là đúng.
Nhất tộc hoang cổ mạnh hơn so với thần tộc, càng khiến cho người ta tuyệt vọng.
Nếu thần tộc có đường lui, vậy nhất tộc hoang cổ thì sao?
Ý nghĩ này vừa nảy sinh, Lạc Băng Ly không khỏi rùng mình một cái.
Nàng chỉ cảm thấy sống lưng bỗng nhiên ớn lạnh.
...
Hư không sương mù mênh mông.
Từng đoạn bóng chồng của thời đại, giống như ánh sao loé sáng trong màn đêm.
Bọn chúng khi thì lóe lên, khi thì dần dần biến mất, nhiều không đếm xuể.
"Đây là sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Hình Nhân Ánh Sáng nói: “Hàng tỉ bóng chồng thời đại, trong mỗi một bóng chồng, cũng bao hàm một khoảng thời gian riêng biệt nào đó của thời thượng cổ, bọn chúng tồn tại chân thực, liên quan đến nhau, lại cách ly lẫn nhau."
"Ta không hiểu." Cố Thanh Sơn lắc đầu nói.
"Cái này rất đơn giản... "
Hình Nhân Ánh Sáng chỉ vào một đoạn gần với hai người họ nhất, tiếp tục nói: "Mau nhìn, phân đoạn này sắp đến hồi kết rồi."
Cố Thanh Sơn nhìn theo hướng nó chỉ.
Chỉ thấy trong phân đoạn đó, một hình ảnh đang thoáng hiện.
Các thần linh hạ xuống tiên tông Lưu Nguyệt, trợ giúp nhân tộc xây dựng lại môn phái nổi tiếng này.
Khi môn phái được tạo dựng lên lần nữa, tất cả hình ảnh rơi vào trạng thái đình trệ.
Mọi thứ đột nhiên biến mất.
Trong bóng chồng thời đại, một bộ hình ảnh mới xuất hiện lần nữa.
Đó là tình cảnh đêm trước hôm tiên tông Lưu Nguyệt bị huỷ diệt lần đầu tiên.
Trong hình, dần dần có thần linh cùng nhân tộc xuất hiện, bắt đầu bắt tay chuẩn bị xây lại môn phái.
Bọn họ như trở lại quá khứ, hơn nữa hoàn toàn không biết mình từng xây dựng lại tiên tông Lưu Nguyệt.
Mọi thứ như trở lại lần nữa.
"Đây là vì sao..." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Hình Nhân Ánh Sáng đáp: "Bởi vì thời đại mà bọn họ ở chỉ dài có vậy, cho nên bọn họ vĩnh viễn sẽ lặp lại quá trình này"
Cố Thanh Sơn như nhận ra được điều gì, đột nhiên hỏi: "Ý ngươi là, ta cũng ở trong một phân đoạn như vậy?"
Hình Nhân Ánh Sáng nói: "Chính xác, trong vô số bóng chồng của thời đại, có vô số thần băng sương và giá rét tồn tại, mà cá thể đơn độc như ngài, bởi vì có sự xuất hiện của bọn ta nên mới thay đổi con đường vận mệnh trong quá khứ."
"Thời không sao lại như vậy?"
"Thời không thật sự không phải là như vậy, nó luôn hướng về trước, không bao giờ lặp lại, bất kỳ người nào đều không thể trở về quá khứ, lặp lại lần nữa."
"Ý ngươi là..."
"Đúng, thời không mà ngài đang ở chỉ là một phân đoạn của thời không thật sự, nó đến từ thuật pháp... thuật pháp của nhân tộc."
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: "Nhân tộc không thể nào nắm giữ thuật pháp mạnh như vậy."
Hình Nhân Ánh Sáng nói: "Tất cả thần tộc đều cho rằng nhân tộc không thể nào nắm giữ thuật pháp như vậy, nhưng bọn họ quả thật đã làm được, bọn ta đoán bằng cách nào đó nhân tộc đã có được truyền thừa nho nhỏ của thời xa xưa.”
Cố Thanh Sơn im lặng, chậm rãi nói: "Cho nên bọn họ mới có thể chế tạo ra song kiếm Thiên Địa, mới có thể thi triển thuật pháp không thể tưởng tượng nổi như vậy?"
“Gần như chính là vậy.”
Hình Nhân Ánh Sáng đáp.
Cố Thanh Sơn cúi đầu, dùng giọng nói tràn đầy cảm giác thất bại nói: "Thế mà ta lại đang ở trong một phân đoạn của thời gian... Ta vẫn không thể tin được..."
Hình Nhân Ánh Sáng xoay người, nhìn thẳng vào hắn nói: "Không có thời gian để cảm khái nữa, bệ hạ, ngài phải lập tức đưa ra lựa chọn."
"Lựa chọn cái gì?"
"Trong bóng chồng mà ngài đang ở, một khắc cuối cùng chính là vào nửa năm sau, khi đó ngài vẫn còn ngồi cao trên ngai vàng, thống trị hai tộc nhân thần."
"Mà giả như ngài muốn thoát khỏi bóng chồng thời đại kia, từ đó chân chính sống tiếp, ngài phải đối mặt với vô số khảo nghiệm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, cuối cùng mới có thể đạt được một cơ hội nhỏ nhoi tiến vào thế giới chân thật."
"Là thần vương của phân đoạn thời đại lặp đi lặp lại, vẫn nên tranh thủ, cho dù có khả năng sẽ chết, cũng phải vào thế giới chân thực, bắt đầu một tương lai không thể dự đoán trước"
"Giữa hai điều này, bệ hạ phải lựa chọn."
Cố Thanh Sơn hơi im lặng, nói: "Ta phải hỏi một câu, trong thời không thật sự, kết cục của thần tộc chúng ta như thế nào?"
Hình Nhân Ánh Sáng nói: "Phần lớn thần linh đều chết, chỉ có số ít ẩn núp trong hơn chín tỉ tầng thế giới mà chúng ta mô phỏng theo nhân tộc xa xưa làm ra, kéo dài hơi tàn."
Trên mặt Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ bi thương hợp với tình cảnh lúc này.
Trong lòng hắn đột nhiên nhớ đến đoạn đối thoại của thần vương với chúa tể hoang cổ trong lúc sắp chết.
Thần vương lúc ấy nói: "Sở dĩ bọn ta tạo ra rất nhiều thế giới, là vì muốn nhìn lại, xem vào thời xưa, xuất phát từ suy nghĩ nào mà nhân tộc quyết định từ bỏ tất cả, tiến vào cánh cửa đó"
Chúa tể hoang cổ lại khinh thường nói: "Chỉ dựa vào các ngươi mà muốn dòm ngó đến bí mật cuối cùng của thời xưa?"
...
"Ta không thể khống chế được Lục Đạo Luân Hồi, ngươi dám mô phỏng theo sức mạnh của nhân tộc, sáng tạo ra nó, chính là khiêu chiến uy nghiêm của ta."
"Chủ nhân của hoang cổ... Lục Đạo Luân Hồi mới vừa sinh ra, không hề có sức mạnh... ta... hiến tặng cho ngươi..."
... Đây là câu nói cuối cùng của thần vương trước khi chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...