Nghiêng một chút.
Đột nhiên toàn bộ biểu tượng xảy ra biến hóa, hóa thành một quyển thư tịch dày màu lục.
Mấy chữ lớn “Biên niên sử ngày diệt vong” theo đó tan biến.
Phía dưới giao diện xuất hiện một dòng chữ mới:
[Đang tiến hóa.]
Cố Thanh Sơn không hề nhúc nhích.
Hắn hít một hơi thật sâu, hỏi: “Nói cách khác... Ngươi đã lấy vật kia đi, còn ta không nhận được bất kỳ lợi ích nào, đúng không?”
Nhận thấy sự biến háo vi diệu trong giọng nói của Cố Thanh Sơn, hệ thống lập tức nói: [Không, ta đã để lại cho ngài một phần.]
Khi đang nói chuyện, đột nhiên một miếng đá nhỏ xuất hiện trong tay Cố Thanh Sơn.
Nhìn qua nó chỉ là một chút xíu đầu thừa đuôi thẹo trên hòn đá hình vuông.
Cố Thanh Sơn nhìn mảnh đá vụn, không nhịn được nói: “Vậy vật này đối với ta có ích lợi gì?”
[Ngài có thể dùng nó để tiến hành thăng cấp thẻ bài của mình.]
Cố Thanh Sơn gọi ra giao diện thẻ bài của mình rồi nhìn vào tấm thẻ kia.
Đúng vậy, mình bây giờ là thẻ bài màu xám, phải nhanh nhanh tiến giai mới tốt.
Sức mạnh của thẻ bài vẫn còn rất cường đại, trong chiến đấu có trợ lực rất lớn.
Hắn thử đặt khối đá vụn kia trên bề mặt thẻ bài thăm dò.
Đá vụn dần dần nhập vào thẻ bài rồi biến mất.
Toàn bộ giao diện chấn động.
Đúng giữa chấn động như vậy, thẻ bài vẽ Cố Thanh Sơn hai tay cầm kiếm vỡ thành nhiều mảnh rồi biến mất giữa không trung.
Ngay sau đó, một thẻ bài mới xuất hiện thay thế nó.
Đây là một thẻ bài phỉ sắc.
Cố Thanh Sơn phát hiện trên tấm thẻ vẫn là hình ảnh mình đứng thẳng, hai tay cầm kiếm.
Chỉ có điều, tấm thẻ có vẻ đã bớt u ám, rốt cuộc cũng đem lại chút cảm giác chân thật.
Trên giao diện chiến thần xuất hiện một dòng chữ nhỏ phát sáng:
[Ngài đã trở thành thẻ bài phỉ cấp.]
[Ngài có thể rút ra thẻ bài phỉ cấp cấp hai.]
[Từ giờ trở đi ngàu có thể sử dụng thẻ bài phỉ cấp tiến hành chiến đấu.]
Dòng chữ nhỏ hoàn toàn biến mất.
Ngay sau đó, ba thẻ bài phỉ sắc xuất hiện giữa giao diện.
Mặt trái chúng nó hướng lên trên khiến cho Cố Thanh Sơn không cách nào thấy được hình vẽ trên mặt chính diện thẻ bài.
Cứ như vậy, Cố Thanh Sơn cũng không đoán được ba lá bài có chắc năng gì.
Phía dưới ba tấm thẻ bài xuất hiện một dòng nhắc nhở.
[Xin hãy lấy ra một thẻ bài phỉ cấp làm thẻ bài chiến đấu thứ hai của ngài.]
Cố Thanh Sơn nhìn vào ba tấm bài.
Trên thực tế, bất kỳ thẻ bài nào cũng đều có một chức năng đặc biệt, dưới mỗi tình huống riêng biệt mà phát huy tác dụng riêng biệt.
Cho nên không có gì phải suy nghĩ, cứ trực tiếp rút ra là được rồi, tóm lại đều có thể sử dụng.
Cố Thanh Sơn tiến tay rút một thẻ bài phỉ cấp ở giữa.
Cảm ứng đươc động tác của Cố Thanh Sơn, thẻ bài kia lập tức trở mình lật lại.
Trên tấm thẻ bài này tản ra vầng sáng màu đỏ thẫm gai mắt che đậy triệt để bề mặt thẻ bài.
Cố Thanh Sơn thở dài, vô cùng hài lòng với bàn tay của mình.
Đúng vậy, đây là một thanh binh khí vô cùng đặc thù.
Trên giao diện chiến thần nhanh chóng hiện lên lời nhắc nhở chứng thực suy đoán của hắn.
[Vật phẩm hiếm: Chân xích ma thương.]
[Một khi trang bị ma thương này, ngài sẽ không thể đồng thời trang bị bất cứ khôi giáp nào.]
[Ma thương này có đặc tính: Tuyệt đối sắc bén.]
[Nói rõ: Đây là vũ khí sát thương đầu tiên do chúng thần thời viễn cổ sáng tạo ra.]
[Không gì có thể kháng cự.]
Cố Thanh Sơn đưa tay cầm lá bài này, hai lá bài còn lại lập tức ẩn vào hư không.
Sau một khắc.
Một thanh trường thương tỏa quang huy màu đỏ thẫm hiện lên, lượn lờ giữa không trung, sau đó bị Cố Thanh Sơn nắm trong tay.
Nhìn chăm chú vào thanh trường thương có đặc tính “Tuyệt đối sắc bén” này, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên hiểu ra một chuyện.
Khó trách thần linh lại chế tạo ra rất nhiều vật phẩm còn cường đại hợn cả chính họ.
Bọn họ luôn luôn mô phỏng theo những vật phẩm của Nhân tộc để tiến hành chế tạo.
Nhân tộc thời cổ cường đại không gì sánh được, cho nên những vật mô phỏng theo sản phẩm của tất nhiên càn mạnh hơn nhiều so với bản thân thần linh.
Ví dụ đơn giản nhất chính là thanh Chân xích ma thương này.
Cố Thanh Sơn tùy ý vung trường thương.
“Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt!”
Có thể nghe được âm thanh không khí bị xé rách một cách rõ ràng.
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói: “Đáng tiếc chỉ là một thanh trường thương, nếu là một thanh phi kiếm thì tốt hơn.”
Khi hắn nói xong câu đó, chỉ thấy trong cuốn sách màu xanh lục trên giao diện chiến thần nãy giờ đang tiến hóa đột nhiên nhô ra một dòng chữ nhỏ màu xanh:
[Vật phẩm này là hàng mô phỏng nhưng nó đã có được yếu tố mấu chốt nào đó, nếu như ngài cần một thanh trường kiếm, ngài có thể sử dụng yếu tố này trong thẻ bài như một trong những yếu tố tạo ra thanh trường kiếm.]
Cố Thanh Sơn thấy trước mắt sáng ngời.
Chân xích ma thương thật sự có thể sát thương cả thần linh.
Nếu có một thanh phi kiếm tương tự có thuộc tính “Tuyệt đối sắc bén”, mình chiến đấu sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng chuyện này sợ rằng không phải chỉ một lúc là hoàn thành, chỉ có thể từ từ thực hiện.
Cố Thanh Sơn yên lặng nhớ việc này trong lòng.
Hắn buông tay ra, để chân xích ma thương tùy ý biến thành thẻ bài phỉ sắc, bay vào trong giao diện tạp bài của hắn.
Đến lúc này, hắn đã trở thành thẻ bài phỉ cấp, đồng thời có hai tấm thẻ bài phỉ cấp, theo thứ tự là kỹ năng bị động “Xuất huyết” và binh khí hiếm “Chân xích ma thương.”
Thần vương quyền trượng từ mặt đất nhẹ nhàng đứng lên, biến mất vào hư không.
Nó đã hoàn thành sứ mệnh lần này.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy một sức mạnh khổng lồ từ trước mặt đẩy tới, một giây kế tiếp, hắn đã trở về bên ngoài thương khố.
Mười sáu tên thần vệ thủ hộ thấy hắn xuất hiện lần nữa lập tức quỳ một chân trên đất hành lễ.
Cử hành nghi thức đăng cơ, lại tiến nhập truyền thừa bảo khố, từ giờ khắc này, Cố Thanh Sơn đã thực sự trở thành Thần vương.
Hắn nhìn những thần vệ thủ hộ này, nhất thời trong lòng cũng không biết bọn họ nghĩ thế nào về thành phẩm của Nhân tộc.
Toàn bộ mọi chuyện không khác mấy so với Cố Thanh Sơn dự đoán.
Hôm nay Thần tộc đều tự có ý thức, tình huống này hẳn là bởi vì đến kỳ đảm bảo chất lượng.
Để không bị diệt sạch, hy vọng duy nhất của bọn họ là tiến nhập cánh cửa thế giới Thái Cổ.
Để tiến vào cánh cửa kia, Thần tộc và Thái Cổ tộc phải đi đến một thỏa thuận.
Thần tộc hỗ trợ quái vật Thái Cổ đầu độc Nhân tộc, biến Nhân tộc trở thành thức ăn cho quái vật, đồng thời trợ giúp quái vật Thái Cổ hủy diệt Nhân tộc để thống trị tất thảy.
Nếu như Thần tộc hoàn thành việc này, cái giá quái vật Thái Cổ phải bỏ ra là trợ giúp Thần tộc tiến vào cánh cửa kia.
Đây là thỏa thuận giữa hai tộc.
Chỉ có Nhân tộc bị Thần tộc đầu độc rồi gây chiến với quái vật hoang cổ, sau đó bị quái vật ăn chết tươi.
Vận mệnh sao mà bi thảm!
Cố Thanh Sơn không lên tiếng, lắc đầu rồi đi chậm rãi trở về tiền điện.
Hắn ngồi xuống ghế Thần vương, lẳng lặng suy tính chuyện này.
Thần Kim Diễm hiện ra trước mặt hắn.
“Tìm được người kia rồi sao?” Cố Thanh Sơn thấp giọng hỏi.
“Vẫn chưa, đột nhiên biến mất, chẳng biết đi đâu.” Thần Kim Diễm phiền não nói.
“Ta đoán người kia cũng ý thức được mình lúc ở tiền tuyến quá mức rêu rao nên mới trốn đi, cho nên trong thời gian ngắn không thể tìm được hắn. Hiện tại tốt nhất là không nên lùng bắt quá gắt gao, chờ người kia cho rằng mọi chuyện đã qua, tự nhiên sẽ xuất hiện lần nữa.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ừm, nói có lý, có lẽ chúng ta thật sưc ép quá chặt khiến cho hắn kinh sợ.”
Thần Kim Diễm chậm rãi gật đầu.
Đột nhiên bên ngoài thần điện truyền đến một trận tiếng động lớn xôn xao, thu hút sự chú ý của hai người.
“Có chuyện gì xảy ra, đây là Thần vương điện, ai cho các ngươi gây náo loạn?”
Cố Thanh Sơn nhíu mày, quát một tiếng.
Chỉ thấy một gã thần linh từ bên ngoài bay vào, từ xa quỳ gối trước Cố Thanh Sơn nói: “Bẩm báo Thần vương bệ hạ, chúng ta đã bắt được người kia.”
“Bắt được?”
Cố Thanh Sơn và Thần Kim Diễm đồng thanh hỏi lại.
Thần linh kế tiếp bẩm báo: “Đúng vậy, ả ẩn náu trong đám Nhân tộc, đi khắp nơi tìm hiểu tin tức, cuối cùng để lộ hành tung, bị chúng ta giăng bẫy vây bắt thành công.”
Đang nói, chỉ thấy hai gã thần linh áp giải một nữ tử bay vào thần điện.
Nàng bị đả thương đến kiệt sức, toàn thân đầy máu, chính là Lạc Băng Ly.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...