Thần vương gật đầu nói: “Tốt, từ hôm nay trở đi, ta và ngươi không cần tranh đoạt lẫn nhau, bởi vì hiện tại chúng ta có chung một mục tiêu, là vì tộc ta mà chết trận!”
“Đúng là như vậy! Thái Cổ tộc chết tiệt, ta đã sớm muốn giết chết bọn họ!” Thần Sức Mạnh giận dữ hét lên.
Lúc này trong các Thần cung dần dần có thần linh bay ra ngoài, hạ xuống hư không phía dưới Thần vương, hướng Thần vương yên lặng hành lễ.
Toàn bộ các thần linh đều tới. Bọn họ hành lễ với Thần vương xong, lại quay sang Thần Sức Mạnh thi lễ một cái.
Điều này cho thấy cả tộc thần linh đều đồng ý đón nhận ý chí và an bài của Thần vương.
Bọn họ sẽ nghe theo mệnh lệnh của Thần vương mà chiến đấu.
Nếu Thần vương chết, bọn họ sẽ theo chân Thần vương, tiếp tục chiến đấu.
Thần Kim Diễm chứng kiến một màn này, thần sắc có chút phức tạp. Ông ta tự lẩm bẩm: “Đã biết trước số phận, lại lập tức tự mình lột xác tái sinh... Đây mới là Thần vương chân chính.”
Hình Nhân Ánh Sáng hiện ra bên cạnh hắn.
Hình Nhân Ánh Sáng lắc đầu, truyền âm hướng tới phía Thần Kim Diễm nói: “Thế nhưng đáng tiếc...”
Thần Kim Diễm tiếp lời, tràn đầy cảm khái: “Đúng, hắn chỉ tồn tại trong một bóng ma thời gian, không thể ảnh hưởng đến lịch sử chân thật.”
“Quay đầu nhìn lại Thần tộc chúng ta mấy vạn năm qua cho tới bây giờ vẫn luôn trốn tránh, kỹ lưỡng vạch ra đủ thứ mánh khóe, từng thời từng khắc luôn phải suy tính tìm cách sinh tồn, lại chưa từng nghĩ tới việc chống đối vận mệnh.”
“Nếu hắn có thể trở về lịch sử chân thật, dẫn dắt toàn bộ Thần tộc tiến về phía trước, nói không chừng bộ tộc chúng ta thật sự sẽ thay đổi số phận đã định sẵn, thậm chí còn có thể tạo ra một tương lai hoàn toàn khác.
“Đây thực sự là một điều đáng tiếc.”
Thiên giới nguyên thủy.
Thiên ngoại thiên.
Đỉnh Thần vương điện.
Thần Băng Sương Giá Rét đứng ở đó, quan sát toàn bộ thế giới. Hắn trầm tư, không hề nhúc nhích. Thời gian lẳng lặng trôi qua, hắn giống như pho tượng, không bao giờ rời đi.
Chúng thần đều biết tân Thần vương đang trầm tư suy nghĩ cho số phần toàn tộc. Tân Thần vương đã tuyên bố ý nghĩ của mình trước mặt mọi người. Vì đề phòng vạn nhất bản thân bỏ mạng sau cuộc chiến, ý chí của mình không có cách kéo dài, nên đã an bài xong xuôi vị trí Thần vương kế nhiệm. Thần Sức Mạnh hạ lời thề trước toàn bộ thần linh rằng sẽ nối gót Thần Băng Sương Giá Rét, kế tục sự nghiệp đối đầu với vận mệnh.
Ngay lúc đó, có một chuyện khác đang xảy ra.
Thần Băng Sương Giá Rét yêu cầu Thần Kim Diễm đích thân đội vương miện cho mình rong buổi lễ đăng cơ.
Điều này có nghĩa rằng Thần vương muốn nhớ kỹ tất cả những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, đồng thời cũng khắc ghi tất cả những khổ nhục đã phải chịu trong quá khứ. Hắn lập lời thề phải thay đổi số phận tương lai của Thần tộc.
Thần Kim Diễm sảng khoái đồng ý.
Mặc dù đây chỉ là một phần vụn vặt của lịch sử, nhưng trong giờ khắc này, Thần Kim Diễm vô cùng nghiêm túc. Đến tận bây giờ, toàn bộ Thần tộc chưa từng đoàn kết như vậy, nhưng tư tưởng chống đối và lòng riêng đều tan thành mây khói. Trong lòng tất cả thần linh, Thần vương đã chiếm được sự ủng hộ và tôn kính không thể nghi ngờ.
Ở một nơi nào đó tại hư không.
“Rõ ràng chỉ là một mẩu lịch sử vụn vặt, ngươi việc gì phải làm việc thật tâm như vậy?” Hình Nhân Ánh Sáng nói.
“Bởi vì từ trên người hắn ta thấy được một điều không giống Thần tộc, ta hẳn sẽ còn được thấy ý chí của Thần vương được kế thừa trong tương lai.” Thần Kim Diễm nói.
“Hết thảy đều đáng giá.” Ông ta bổ sung.
Hình Nhân Ánh Sáng rơi vào trạng thái yên lặng.
“Tạm thời ta phải rời đi một chút.” Nó nói.
“Đi đâu?” Thần Kim Diễm hỏi.
“Trong suốt thời viễn cổ chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều, ngoại trừ nhằm vào Nhân tộc, kỳ thực còn nhằm vào một bí mật nào đó của Thái Cổ tộc.” Hình Nhân Ánh Sáng giải thích.
“Là bí mật gì?”
“Đại khái là một thủ đoạn bí ẩn nào đó, trước khi tận mắt nhìn thấy, ta cũng không rõ ràng lắm đó là cái gì.”
“Cho nên?”
“Cho nên ta muốn đi tìm kiếm bí mật kia, sau đó mới về đây.”
Gương mặt Thần Kim Diễm thơi biến sắc.
Vào giờ khắc này, số phận Thần tộc xảy ra biến háo mới, mà hết thảy điều này đều không được ghi chép trong lịch sử.
“Tại sao ngươi phải làm như vậy?” Thần Kim Diễm nghiêm nghị hỏi: “Ngươi là hợp thể ý chí của thần linh, tại sao lại từ bỏ việc cùng ta đi tìm bí mật của Nhân tộc?”
Hình Nhân Ánh Sáng giải thích: “Khi số phận của Thần tộc xuất hiện một tia hi vọng, ta càng muốn tìm cho ra bí mật đó, đây là ước định cuối cùng của chúng thần thời thượng cổ.”
“Thế nhưng cho tới bây giờ ta cũng chưa từng được nghe về chuyện này.” Thần Kim Diễm khó hiểu hỏi lại.
“Đó là bởi vì Thần tộc vẫn luôn không có hi vọng, cho nên có một số việc không thể xảy ra.” Hình Nhân Ánh Sáng lý giải.
“Bây giờ ngươi động tâm rồi sao?” Thần Kim Diễm nói.
“Thần tộc vương có bao giờ đứng ở đỉnh thần điện suốt mất ngày đều không ngừng suy tính cho số phận toàn tộc; Thần tộc vương cũng chưa bao giờ lập lời thề nhất định đấu tranh chống lại sự ức hiếp của Thái Cổ tộc; Thần tộc vương cũng chưa bao giờ trước ngày cử hành lễ đăng cơ lại chỉ định kẻ kế thừa vương vị chỉ vì hắn có thể tử chiến bất cứ lúc nào.”
Hình Nhân Ánh Sáng tiếp tục nói: “Chưa từng thấy một màn như vậy trong lịch sử, cho nên đã đến thời điểm này, ta phải đi tìm kiếm bí mật kia.”
Giọng nói của nó tràn đầy trang nghiêm, thân hình dần dần biến mất vào hư không.
Thần Kim Diễm ngây người một mình thật lâu.
Ông ta thở dài nói: “Không ngờ khi ta đến, chỗ này lại xảy ra một chuyện thúc đẩy bí ẩn lịch sử xảy ra như vậy, may mà đây chỉ là một bóng ma thời gian.”
Im lặng một hồi, ông ta lại nhịn không được thì thào một câu: “Đáng tiếc đây chỉ là một bóng ma thời gian.”
...
Cố Thanh Sơn đương nhiên không biết gì về ý kiến và cái nhìn của các vị thần linh đối với những chuyện vừa xảy ra. Hắn đứng trên đỉnh thần điện, ánh mắt nhìn vào hư không như đang suy tư, thực ra là đang chăm chú nhìn vào Giao diện Chiến Thần. Hắn đang suy nghĩ xem từng cái tên trên mặt biên đều mang theo một ý nghĩa nào đó.
[Thực lực cá nhân tăng lên, đẳng cấp thẻ bài đã chứng thức được nâng cao.]
[Thẻ bài màu xám: Kiếm tu Cố Thanh Sơn.]
[Đẳng cấp: thẻ bài mãn cấp màu xám.]
[Đồng bạn: Thiên sứ đoạn tội - Tịch.]
“Bộ bài tương ứng: Bộ bài thoát chết.”
Toàn bộ tin tức đột nhiên biến mất.
Một hang chữ nhỏ xuất hiện phái dưới tạp bài.
[Ngài đã trở thành thẻ bài màu xám mãn cấp.]
[Thẻ bài màu xám ngài có: Thương tổn càng sâu, cơ hội càng lớn.]
Phông nền hé ra, thẻ bài màu xám tro xuất hiện ở trong mặt biên.
Ở chính diện thẻ bài có một thanh trường đao, lưỡi đao thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng lành lạnh.
[Kỹ năng: Khiến thương tổn càng thêm sâu sắc.]
[Lúc trang bị thẻ bài này mỗi khi ngài gây ra thương tổn cho kẻ địch, kẻ địch sẽ phải nhận thêm 3% sát thương.]
[Nói rõ: Đây là thẻ bài kỹ năng thụ động cấp độ màu xám, thời điểm ngài chiến đấu hãy tiến hành trang bị tấm thẻ này, nó sẽ tiếp tục phát huy tác dụng.]
[Làm một thẻ bài màu xám, nó từng giờ từng khắc đều khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn, hiện tại cơ hội đã tới, ngài có muốn tiến hành nâng cấp, đề thăng nó đến phỉ cấp không?]
Cố Thanh Sơn đáp: “Thăng cấp.”
Thẻ bài màu xám tro cuốn liên tục, tốc độ càng lúc càng nhanh, dần dần tản ra ánh sáng rự rỡ.
Khi thẻ bài ngừng cuốn, nó đã hóa thành một thẻ bài tổng hợp màu sắc tinh khiết.
[Kỹ năng: Xuất huyết.]
Lúc trang bị thẻ bài này, mỗi khi ngươi dung vũ khí sắc bén cắt vỡ thân thể kẻ thù, những thứ tương ứng như máu thịt, sắt thép, niệm lực, linh lực,... vân vân, đều từ từ biến mất khỏi cơ thể kẻ thù trong mười giây.
[Lưu ý: Đây là kỹ năng thụ động đẳng cấp phỉ sắc, chỉ cần ngài đặt nó trên Giao diện Chiến Thần, nó vẫn sẽ phát huy tác dụng.]
Một khe cắm thẻ mờ mờ xuất hiện trê Giao diện Chiến Thần.
Cố Thanh Sơn yên lặng cầm tấm thẻ bài này đặt vào khe cắm, trên Giao diện Chiến Thần nhất thời có một đạo ánh sáng phỉ thúy nổi lên rung động không ngừng, thật lâu sau vẫn không hề biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...