Gai nhọn tăng tốc bay về trận địa của quái vật Hoang Cổ, đâm thủng vô số cơ thể quái vật, xiên chúng lại với nhau.
Cố Thanh Sơn không chờ đợi thêm. Nữa
Kiếm trận đã xếp xong.
Hắn khởi động kiếm quyết Thái Ất, điều khiển toàn bộ phi kiếm ầm ầm bay ra, theo gió lớn, chúng quay tròn như con thoi.
Kiếm trận từ trên trời giáng xuống.
Sấm sét, gió bão cùng một lúc!
Trong gió vang lên không phải gián đoạn ầm vang. Trong gió, những âm thanh đứt quang vang lên liên tiếp.
… Đây chính là linh lực của vô số phi kiếm sấm sét, nó đang lao với tốc độ siêu nhanh gây ra âm thanh đâm thủng không khí.
Thực ra nếu chỉ là như vậy, quái vật Hoang Cổ sẽ không sợ hãi.
Nhưng tình huống lại nằm ngoài dự liệu của chúng.
Bất kì một quái vật nào bị gió thổi đến đều đứng bất động tại chỗ, không cách nào nhúc nhích được.
Ngay sau đó, phi kiếm lập tức xuất hiện trong không khí, quay qua lại xung quanh quái vật như con thoi, lợi dụng tốc độ siêu nhanh cắt chém cơ thể của chúng.
Những âm thanh đâm thurng không khí vu vu vang lên, quái vật bị kiếm quang dần dần nuốt gọn.
Kiếm phong, hóa thành máu đỏ.
Gió tiếp tục thổi.
Trận cuồng phong gào thét vào bọn quái vật.
Năm giây sau.
Tất cả đều dừng động tác trên tay, không thể tin nổi nhìn khung cảnh trước mặt.
Toàn bộ chiến trường xuất hiện một trận địa rộng thênh thang, trống hoang trống hoắc.
Ban đầu, ở mảnh đất bên kia là quái vật Hoang Cổ đã bị kiếm trận xóa sạch.
Cố Thanh Sơn thu kiếm.
Kiếm trận kết thúc.
Trên giao diện Chiến Thần, từng dòng thông báo nhắc nhở nhảy ra liên tục.
[Ngài giết chết bò sát thượng cổ, tăng 50.000 hồn lực.]
[Ngài giết chết thú vật ám sát thượng cổ, tăng 90.000 hồn lực.]
[Ngài giết chết thú vật vệ sĩ thượng cổ, tăng 180.000 hồn lực.]
...
Những thứ này tuy chỉ là quái vật cấp binh sĩ nhưng số lượng nhiều nên mang tới cho Cố Thanh Sơn lượng hồn lực thu về khổng lồ.
Nhóm tu sĩ Nhân tộc hoan hô phấn khởi!
“Công tử, chúc mừng ngài đột phá, nhưng thế giới này không có linh lực của sấm sét, ngài lại giết nhiều binh sĩ thượng cổ như vậy, chỉ sợ rằng tình cảnh sẽ rất nguy hiểm.” Sơn Nữ nhắc nhở.
“Được, ta biết rồi.” Cố Thanh Sơn lên tiếng.
… Giả sử mà có thần linh theo dõi hắn đến thế giới này thật, thì chẳng cần làm gì cả, chỉ cẩn thận hỏi thăm về cuộc chiến này sẽ nhanh chóng tra ra thân phận của hắn.
Đến lúc đó, sống chết còn chưa biết.
Mà dù người truy lùng chưa tới, thì sau cuộc chiến, Cố Thanh Sơn còn gặp phải phiền phức về chuyện thân phận.
Lúc này là thời khắc quyết định của cuộc chiến, khi hắn vẫn còn thuộc Nhân tộc thì sẽ không cần lo lắng có người hỏi tới linh lực và thân phận của hắn. Nhưng sau khi chiến tranh kết thúc ở thế giới này, thần linh và Nhân tộc nhất định sẽ chú ý tới hắn.
Sức công kích khủng bố đến vậy, có thể khắc chế quái vật Hoang Cổ rốt cuộc là loại lực lượng gì?
Với Cố Thanh Sơn mà nói, chuyện nay đúng là kinh động đại giới.
… Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải hắn cố chấp, liều mạng với tâm niệm của bản thân thì Cố Thanh Sơn cũng không có cơ hội trong thống khổ mà đột phá thành công.
Hắn dừng lại, ánh mắt lạnh lùng quan sát chiến trường.
Bấy giờ, Nhân tộc đang chiếm cứ ưu thế, ở nhiều nơi đang chiến đấu, phi kiếm của hắn bay tới, kiếm mang tung ra linh lực của sấm sét, đánh tới quái vật Hoang Cổ khiến chúng khó mà chống đỡ được.
Cố Thanh Sơn nhảy lên cao, người hắn dung nhập vào mấy trăm phi kiếm, bạo phát linh lực sét, dẫn toàn bộ phi kiếm đâm thẳng tới chiến trường.
Tất cả quái vật đều bị hắn chém giết, không thoát khỏi tình trạng đứng bất động tại chỗ không nhúc nhích nổi rồi bị trường kiếm đoạt sinh mạng.
Thế trận thắng bại rõ như ban ngày, nghiêng về phía Nhân tộc.
“Chúng ta đi thôi.”
Cố Thanh Sơn nói với Sơn Nữ.
Hắn cùng mấy trăm phi kiếm bay ngang qua chiến trường, bay về một nơi rất xa.
… Nơi đó mới là mục đích của hắn.
Sức mạnh ưu việt của liên hợp giữa Nhân tộc và thần linh đang ngăn cản quái vật Hoang Cổ ở ranh giới giữa hai thế giới.
Để ngăn cản không cho quái vật tiến đến tiền tuyến tàn sát tu sĩ Nhân tộc, thần linh đã ra sắc lệnh nghiêm cấm binh lính tu sĩ đến gần tiền tuyến.
Vì bất kỳ thủ lĩnh thượng cổ nào là tu sĩ bình thường đều không thể chống trả lại được.
Ở ranh giới giữa hai giới, chỉ có người mạnh nhất của tu sĩ Nhân tộc cùng các thần linh trấn thủ.
Cố Thanh Sơn vừa bay vừa xem lại tài liệu cuộc chiến tranh trong ký ức mình lúc trước.
Theo ghi chép, ranh giới giữa hai thế giới lần này ở phía Tây thế giới thượng cổ và khu rừng Phỉ Lãnh của thiên giới.
Các vị thần đã chiến đấu ở nơi đó
Còn về nơi vị thần linh kia chết thì…
Cố Thanh Sơn dựa vào địa hình trên đất mà xác định phương hướng bay đến.
Hắn bay về hướng rừng cây rậm rạp, xanh ngắt một mảng kia.
… Phải, đây chính là nơi mà vị thần linh kia chiến đấu với quái vật Hoang Cổ và ngã xuống, khu rừng Phỉ Lãnh của thiên giới.
Cố Thanh Sơn nhìn rừng núi kia, bỗng nhiên trong lòng hắn có cảm giác…
Không đúng.
Đàn chim ở rừng cây đang tự do tự tại bay lượn trên bầu trời.
Trong rừng rậm cũng có thật nhiều loài thú vật.
Dù ở thế giới này nhiều sinh linh đã có linh lực, có thể cùng các tu sĩ chiến đấu, nhưng cũng không thể vẫn còn nhiều như vậy khi cuộc chiến đang diễn ra dữ dội.
Cố Thanh Sơn thu toàn bộ phi kiếm về, hóa thành chim, bay lên trời cao.
Hắn lẫn vào đàn chim đang bay, còn bày ra dáng vẻ bay lượn.
Bay được một lúc, hắn không thấy có chiến sự gì trong rừng, cũng không có bất kỳ thần linh hay quái vật nào.
Chẳng lẽ mình nhớ nhầm?
Không, không phải thế đâu.
Khi thần linh ngã xuống là ở nửa sau cuộc chiến tranh, khoảng gần trưa.
Cố Thanh Sơn nhìn sắc trời, bỗng bừng tỉnh.
Khoảnh khắc ấy chưa tới!
Quá tốt rồi.
… Bản thân mình cứ ngây người ở trong khu rừng này mà không bị thần linh hay quái vật phát hiện ra?
Cố Thanh Sơn vừa bay vừa đau đầu nghĩ ngợi.
Gào!!!
Đột nhiên, một tiếng gầm rũ rung động trời đất vang lên.
Quái vật Hoang Cổ sắp tới!
Tiếng của nó vừa vang lên, tất cả thú vật trong rừng đều bị dọa ngất.
Đàn chim trên trời cũng bị dọa bay tán loại rồi rơi xuống.
Cố Thanh Sơn nhìn tình hình này, mừng thầm nói: “Tốt rồi.”
Hắn cũng gào lên một tiếng, rơi xuống rừng theo bầy chim.
Rừng Phỉ Lãnh.
Trên một nhánh cây cao vút.
Hai con chim đã lâm vào hôn mê một trước một sau rơi xuống, bị mắc vào cành lá sum xuê.
Cố Thanh Sơn là một trong số đó.
Hắn nằm dưới cánh của một con chim khác, bị đè ép chặt chẽ.
Cố Thanh Sơn khẽ động, nhấc con chim kia ra
Con chim kia mở mắt ra mờ mịt nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn chỉ đành trừng nó một cái.
Con chim đó lại rơi vào trạng thái hôn mê sâu hơn.
Thấy rắc rối đã được giải quyết, Cố Thanh Sơn cũng nhắm mắt chim lại, nằm ở trên thân cây, làm ra vẻ đang hôn mê.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Cách buổi trưa càng ngày càng gần.
Xa xa không ngừng truyền tới tiếng vang chấn động cả cánh rừng.
Đó là bên kia chỗ giáp giới, vùng hoang dã phía Tây của thế giới hoang cổ.
Bởi vì cách một thế giới, cho nên bên kia xảy ra chấn động dữ dội, ở bên này đã yếu đi rất nhiều lần.
Nhưng đối với cánh rừng này mà nói, đây vẫn là dư âm của sức mạnh có tính công phá.
Lại một lát sau.
Trên trời có một tiếng gào giận dữ: "Một đám tiểu nhân hèn hạ không giữ chữ tín!"
Cố Thanh Sơn nghe vậy thầm giật mình trong lòng.
Đây là ngôn ngữ hoang cổ.
Hắn ngừng thở, hai mắt nhắm lại, chỉ dùng thần niệm để quan sát tình hình bên ngoài.
Không hề báo trước, một đường sáng rực rỡ kéo theo phần đuôi dài đang rực cháy, đâm thẳng vào bên rìa cánh rừng.
Đùng...
Một cái hố sâu to lớn xuất hiện.
Đợt khí vô hình đã thổi bay hàng ngàn cây cối, toàn bộ núi rừng biến thành một mảnh hỗn độn.
Cố Thanh Sơn mặc cho luồng sức mạnh kia thổi bay mình, không hề có bất kì hành động chống cự nào, theo làn gió cuộn trên không trung, sau đó rơi xuống bùn đất.
Hắn sâu sắc hiểu được đây chính là thời khắc để chiến đấu, đám quái vật mang sức mạnh bậc nhất kia, một khi có bất kỳ chỗ nào kì lạ, bọn chúng sẽ lập tức cảm nhận được.
Cố Thanh Sơn vẫn nhắm hai mắt, chỉ toả ra Thần Niệm yên lặng quan sát biến hoá của tình hình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...