Hắn chợt nhớ tới lúc ở thế giới Di Dân trong đáy biển, lúc Ylia luận bàn với hắn dường như cũng đã nói lời như vậy.
Tạ Cô Hồng nói: "Đúng vậy, thu khó hơn thả, chờ tới khi con có thể thu liễm tất cả sức mạnh, hóa thành một kiếm phóng ra thì mới là thời điểm con đạt được kiếm thuật đại thừa."
"Cho nên sư phụ đã thu được bảy kiếm rồi."
"Không phải, ta đã thu được thành một kiếm rồi, bây giờ lại tới một... cảnh giới khác, cho nên là bảy kiếm."
Cố Thanh Sơn nghe thấy vậy thì thán phúc cùng ngưỡng mộ.
Tạ Cô Hồng thấy biểu hiện trên mặt hắn thì bật cười nói: "Được rồi, con đã tiến cảnh rất kinh người rồi, không cần ước ao như ta."
"Dạ sư phụ."
"Tiếp tục tu hành đi! Vi sư đi ra ngoài trước."
"Dạ."
Tạ Cô Hồng thu lại bảy kiếm phía sau, chậm ra đi ra ngoài.
Ông đi được nửa đường dường như nhớ ra chuyện gì thì dừng bước.
Ông quay đầu dặn dò Cố Thanh Sơn: "Trong vòng ba năm con không nên đi đả kích người ta, sau ba năm ta sẽ cho con một chức vị để con đi núi Tê Vân dạy người ta sử dụng kiếm."
"Tuân mệnh sư phụ."
Tuy là Tạ Cô Hồng cho Cố Thanh Sơn thời gian ba năm, để hắn tiếp tục tôi luyện kiếm kỹ, nhưng sự việc thường thường là sẽ bắt đầu thay đổi.
Hai năm trôi qua.
Một ngày này.
Cố Thanh Sơn ngồi trong đống ngọc giản chất đống như núi.
Hắn thả bội kiếm trên mặt đất.
Đây chỉ là một thanh trường kiếm phổ thông trong tông môn, chính Tạ Cô Hồng ban cho hắn để hắn tôi luyện kiếm kỹ cho tiện.
Cố Thanh Sơn cầm một thẻ ngọc, tạm thời không có tâm tình nghiên cứu kiếm thuật.
Hiếm khi hắn mới đứng đờ ra như này.
Năm đó Linh Quy đưa hắn bước vào quãng thời gian này.
Tất cả bắt đầu từ đó.
Trong mấy năm nay, hắn dần dần cảm nhận được câu nói kia của Linh Quy:
"Đây là một đoạn hình ảnh về thời đại thượng cổ, quy luật thế giới tương thông."
Mấy năm nay, mỗi khi tu vi của Cố Thanh Sơn tới ranh giới đột phá, thiên địa lôi kiếp sẽ phủ xuống.
Những Thiên Ma và Quỷ vương thời đại thượng cổ kia cũng khó mà nói được.
Không ai nhận ra ai.
Cuối cùng Cố Thanh Sơn cũng không cần giữ nụ cười ôn hòa trên mặt nữa.
Hắn hăng say đi tới, hung hăng chém giết một hồi.
Ồ...
Dường như có chút hung ác...
Hậu quả là Thiên Ma và Quỷ vương lại trở thành kẻ ôn hòa.
Lúc đó thiên kiếp đã sắp kết thúc, Cố Thanh Sơn cũng có chút mệt mỏi, hơn nữa mấy năm nay chưa bao giờ qua lại trò chuyện rồi nên dứt khoát trò chuyện thêm vài câu cùng đám yêu ma quỷ quái này.
Sau đó mọi người lại thành bạn bè.
Cuối cùng thiên kiếp cũng kết thúc.
Mọi người lưu luyến chia tay.
Ở đợt lôi kiếp tiếp theo, Cố Thanh Sơn thoải mái hơn nhiều.
Những đám ma quỷ thượng cổ này đều là nhân tài, nói chuyện êm tai, lại biết rất nhiều tin đồn ở Hoang Cổ, cực kỳ thích tụ chung một chỗ làm càn.
Cố Thanh Sơn cũng thu hoạch được nhiều lợi ích trong lúc nói chuyện với nhau.
Có điều là có một lần Tạ Cô Hồng quan tâm hắn, qua đây kiểm tra tình huống độ kiếp của hắn.
Sau đó Tạ Cô Hồng cũng không tới nữa.
Sau đó vất vả lắm mới sống qua thiên kiếp, Cố Thanh Sơn cuối cùng cũng thanh tĩnh được vài ngày.
Mệnh kiếp vừa qua, hắn lại tiến giai tới Thái Hư cảnh lần nữa.
Hắn ngay lập tức cảm ứng được một việc.
Chân thân của hắn đã thay thế cái thân thể còn trẻ này.
Nói cách khác, từ khoảnh khắc bước vào Thái Hư cảnh, người sống ở cái thế giới này chính là bản thân hắn rồi.
Những tri thức đạt được như kỹ năng, thần thông qua việc tu hành, tất cả đều có thể mang về.
Thật sự là quá huyền diệu.
Rốt cuộc là đại tu sĩ cấp bậc thế nào mới có thể tạo ra một quãng thời không như thế này?
Cố Thanh Sơn không thể nào tưởng tượng nổi.
Lúc này một ánh lửa bay tới.
Truyền Tấn phù.
Cố Thanh Sơn nhận lấy, thần niệm quét qua, giọng Tạ Cô Hồng lập tức vang lên từ Truyền Tấn phù.
"Buổi lễ sắp bắt đầu, con đang ở đâu vậy?"
Cố Thanh Sơn thả ngọc giản lại chỗ cũ.
Hắn đứng lên, đi ra ngoài.
Bảy năm.
Hắn đã giả ngu ở Kiếm Uyên trọn bảy năm.
Trong bảy năm này, Cố Thanh Sơn cũng không sử dụng hồn lực.
Với trình độ lý giải kiếm thuật của hắn, việc lĩnh ngộ kiếm điển thực ra không cần tiêu hao hồn lực.
Hắn chỉ cần đọc, sau đó suy nghĩ tìm tòi là có thể hiểu biết từng nội dung của kiếm điển.
Trải qua mấy năm nay, hắn phát hiện Kiếm tu thượng cổ và Kiếm tu đời sau vẫn có khác biệt.
Thời đại thượng cổ, Kiếm tu coi trọng trình độ thi triển kiếm thuật của bản thân mà không quá coi trọng chiêu thức.
Đám Kiếm tu cổ có thể san núi lấp biển bằng một kiếm, Kiếm tu có thực lực trác tuyệt chiến đấu, mỗi một kiếm đều uy lực tuyệt luân, căn bản không có khái niệm "Bí kiếm".
Nhưng tu sĩ đời sau lại khác.
Thực lực của mọi người có hạn, càng không có điều kiện và tài nguyên tu hành tốt như thời đại thượng cổ, liền bắt đầu suy nghĩ dùng chiêu kiếm tạo thành lực lượng nào đó phù hợp với quy tắc của thế giới. Do đó bộc phát ra chiêu thức có uy lực lớn hơn rất nhiều so với lực lượng vốn có của bản thân.
Đây chính là căn nguyên của Bí kiếm.
Cố Thanh Sơn không rõ Bí kiếm bắt đầu xuất hiện từ niên đại nào.
Bây giờ hắn cũng không rảnh để quan tâm tới chuyện Bí kiếm.
Cái thời đại kiếm thuật này tự có chỗ huyền diệu xuất chúng, Cố Thanh Sơn ngày nào cũng đều trầm mê tu hành ở trong kiếm đạo.
Thế nhưng lúc này, hắn phải cắt đứt tu hành.
Bởi vì ngày hôm nay Hoang Vân cung chủ Tạ Cô Hồng thu hai gã đệ tử trước mặt mọi người.
Cố Thanh Sơn là đại đệ tử, phải đến quan sát, thậm chí còn phải chỉ bảo hai vị sư đệ.
Nhớ lại cảnh tượng mình bái sư bảy năm trước, Cố Thanh Sơn không nhịn được khẽ thở dài một cái.
Thân hình hắn hơi lóe lên, bay về phía hòn đảo nhỏ trong Thất Phong.
...
Đảo nhỏ Giang Tâm.
Các Phong chủ tề tụ.
Rất nhiều đệ tử Thiên cung quây vòng quanh.
Tạ Cô Hồng đứng ở giữa sân.
Hai tu sĩ thiếu niên đang quỳ đối diện hắn.
Bởi vì có biểu hiện xuất sắc từ khi vào tông tu hành tới nay, mới có thể có cơ hội thể hiện, chứng minh thực lực của mình trong thi đấu và thí luyện. Cũng vì được mọi người tán thưởng về tâm tính, cho nên hai thiếu niên này có được tư cách trở thành đệ tử của Cung chủ.
Hiện tại, nghi thức thu đồ đệ sắp bắt đầu.
Cố Thanh Sơn bấm thời gian bay tới đảo, đàng hoàng ôm quyền đứng ở trước người Tạ Cô Hồng.
Tạ Cô Hồng hỏi: "Sao lại tới trễ như thế?"
Cố Thanh Sơn giải thích: "Vừa rồi đang xem kiếm điển, có điều đã đến giờ tốt nên con không dám chậm trễ."
Tạ Cô Hồng bèn gật đầu, không hỏi nữa.
Hắn đã biết lòng si mê học kiếm của Cố Thanh Sơn.
Có đôi khi hắn rời đi lúc nào, Cố Thanh Sơn còn không nhận ra nữa.
Bên này Tạ Cô Hồng không để ý, thì một đám Phong chủ và đệ tử bên kia lại âm thầm lưu tâm.
Trong lòng mọi người đều có chút không rõ.
Bởi vì Cố Thanh Sơn là đại đệ tử, dựa theo quy củ tông môn, nghi thức thu đồ đệ lần này phải do hắn chủ trì.
Nhưng mà hắn thiếu chút nữa lại tới trễ.
Hắn còn đang xem kiếm điển!
Đám Phong chủ âm thầm cau mày, đám đệ tử của các núi khác thì không cam lòng.
"Đã xong, bây giờ bắt đầu đi!"
Tạ Cô Hồng phân phó.
Cố Thanh Sơn đi tới, bắt đầu tuyên đọc xuất thân của hai vị đệ tử, lịch duyệt, thành tích đạt được.
Hắn vừa đọc câu này, vừa quan sát hai gã đệ tử đang quỳ dưới đất.
Hoàng Chiến.
Thẩm Ương.
Không có Triệu Khoan.
Xem ra mình đã thay thế vị trí của Triệu Khoan.
Nghi lễ tiến hành tuần tự.
Cố Thanh Sơn tuyên đọc xong, liền có đệ tử kiệt xuất của các núi tiến tới giới thiệu trước mặt chư vị Phong chủ.
Sau khi đạt được sự cho phép của mấy vị Phong chủ, Phong chủ tỏ ý khen ngợi phẩm đức hạnh kiểm của hai người, sau đó mới bẩm báo với Hoang Vân cung chủ.
Cung chủ nghe bẩm báo, liền chính miệng hỏi ý Hoàng Chiến và Thẩm Ương.
Hai người dĩ nhiên là biểu đạt ý nguyện bái sư của mình, cuối cùng Cung chủ đồng ý thu hai người làm đệ tử, đại đệ tử phụ trách nghi thức tông môn Cố Thanh Sơn lấy ra thẻ ngọc truyền thừa của tông môn, bắt đầu ghi chép việc Cung chủ thu đồ đệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...