Những phong chủ các đỉnh khác cũng biết tin tức như vậy thì đều toát lên vẻ mặt xem kịch.
Đứa nhỏ to gan như vậy có thể không tầm thường.
Hơn nữa còn là một đứa nhỏ thực sự có thiên phú.
Bọn họ cũng muốn xem thử cung chủ sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Cung chủ Hoang Vân hỏi: "Vì sao ta phải nhận con làm đồ đệ?"
Cố Thanh Sơn nói: "Bởi vì con muốn trở thành tu sĩ mạnh nhất đời này, kiếm tu mạnh nhất."
Cung chủ Hoang Vân hỏi tiếp: "Chuyện này thì có liên quan gì tới việc bái ta làm thầy."
Cố Thanh Sơn nói: "Bên người người có kiếm hiển nhiên là một kiếm tu, hơn nữa người là cung chủ Thiên Cung, cho nên suy ra một cách dễ dàng là kiếm thuật của người cực kỳ cao siêu, vì thế mới có thể áp đảo mọi người, leo lên vị trí đó."
"Cho nên tìm người học kiếm không sai."
Cung chủ Hoang Vân khẽ gật đầu nói: "Vì sao con muốn trở thành kiếm tu mạnh nhất mà không phải tu sĩ mạnh nhất."
Cố Thanh Sơn nói: "Thế giới vô cùng, nhân tài vô số, con tự nhận bản thân không thể là đệ nhất thiên hạ."
Cung chủ Hoang Vân lại khẽ gật đầu lần nữa hỏi: "Muốn và làm là hai chuyện khác nhau, con đường kiếm tu cũng không dễ đi. Ví dụ như ta nhận con rồi, nhưng con không có triển vọng chẳng phải là phí công ta dốc lòng giáo dục sao."
Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: "Trong năm tháng sau này, nếu như có một ngày con không còn là kiếm tu đứng đầu so với các tu sĩ cùng thời của môn phái, thì con sẽ tự phế tu vi rời khỏi môn phái, thỉnh thiên địa chứng giám."
Ầm!
Có một tiếng sấm nổ vang trên trời.
Lời thề với thiên đạo đã thành.
Mọi người đồng loạt tái mặt.
Ngay cả cung chủ Hoang Vân cũng có chút động lòng.
Tuy người lập lời thề chỉ là một đứa trẻ, nhưng đứa bé này đã có đầy đủ linh căn, tiếp nhận linh khí thiên địa chỉ là chưa tu hành mà thôi.
Chuyện này hoàn toàn không gây trở ngại cho pháp tắc thiên địa chứng nhận lời thề.
Nhóm Phong chủ sáu núi nhìn Cố Thanh Sơn với vẻ mặt kinh ngạc.
Sau này trong lúc tu hành nếu như hắn không có cách nào duy trì thực lực làm người đứng đầu kiếm đạo thì nhất định phải tự phế tu vi rời khỏi môn phái, từ nay về sau làm một tên phế nhân.
Đây chính là lời thề với thiên đạo, tuyệt đối không thể vi phạm, nếu không trời cao sẽ giáng lôi phạt đánh cho ngươi mất mạng tại chỗ, hồn phi phách tán.
Thế mà đứa bé này lại dẫn mình và đường cùng, đạo tâm quyết tuyệt như vậy thật hiếm thấy, quả thực có vài phần khí phách của kiếm tu.
Cung chủ Hoang Vân lần đầu tiên chăm chú quan sát Cố Thanh Sơn.
Ông trầm ngâm nói: "Ta hỏi con, con muốn tu kiếm thuật là vì trở nên nổi bật, nêu cao tên tuổi hay là vì giết lùi quái vật thế giới thái cổ, phân ưu với thần linh hoặc lại vì muốn tiêu dao trong thiên địa không bị bất kỳ chuyện gì trói buộc."
Cố Thanh Sơn yên lặng một hơi.
Hiện bản thân là một đứa trẻ, nói đến bây giờ đã có thể gọi là thiên tư xuất chúng, đạo tâm kiên định.
Nếu nói sâu thêm thì nhất định sẽ khiến người khác hoài nghi.
Nhưng cũng không thể nói dối, vì ở đây đều là tu sĩ thực lực tuyệt đỉnh, chỉ cần bản thân có chút xíu khác thường thì sẽ bị linh giác của bọn họ cảm ứng ngay lập tức.
Cho nên câu hỏi này chỉ cần dựa theo ý tưởng chân thực nhất trong lòng mà đáp là được.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn bật thốt lên đáp: "Gặp bất bình thì rút kiếm bình ổn."
Bốn phía lại yên lặng.
Các vị phong chủ trao đổi ánh mắt.
Cung chủ Hoang Vân ngửa đầu ngẫm nghĩ, miệng lại thốt ra hai chữ: "Quỳ xuống."
Cố Thanh Sơn lập tức quỳ xuống trước mặt ông, hành lễ nói: "Sư phụ trên cao, xin nhận một lạy của đồ nhi."
Cung chủ Hoang Vân nhìn hắn nói: "Tâm tình thanh khiết, đạo tâm kiên định, đứa trẻ như con thật sự hiếm thấy. Hôm nay ta thu con làm đồ đệ, hy vọng sẽ có một ngày con thành đại đạo, dẹp yên tất cả những chuyện bất bình của nhân tộc ta."
"Cẩn tuân sư mệnh." Cố Thanh Sơn nói.
Năm năm sau.
Hoang Vân Thiên Cung.
Trong chủ điện, cung chủ Hoang Vân đang nghị sự cùng sáu vị phong chủ.
"Chiến sự nơi tiền tuyến rất căng thẳng, trang bị tổn hao nghiêm trọng, chư vị thần linh yêu cầu chúng ta nhanh chóng chế tạo một nhóm vũ khí giáp cụ mới." Cung chủ Hoang Vân nói.
"Chuyện này giao cho núi Thương Hạc chúng ta đi." Một vị phong chủ nói.
Núi Thương Hạo chuyên về lục nghệ, mấy chuyện như luyện khí đều do ngọn núi này phụ trách.
Cung chủ Hoang Vân gật đầu nói: "Như vậy là tốt rồi, ngoài ra theo tình báo ta có được, gần đây thế giới Hoang Cổ phái ra một nhóm hồn ma U Minh, để tránh chúng nó lẻn vào trong trận địa bên ta, tu sĩ âm pháp của chúng ta phải lên trận giám sát và đốc thúc rồi."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía một thiếu nữ.
Thiếu nữ này khoanh chân ngồi trên ghế, trong tay cầm một cây sáo ngọc xanh ngắt.
Nàng chính là phong chủ núi Diệu Âm, Lạc Băng Ly.
Người đứng ở đỉnh núi thổi sáo đuổi ma mà mọi người thấy lúc mới vào tông năm đó chính là nàng.
Lạc Băng Ly cười nói: "Không thành vấn đề, chuyện này giao cho ta."
Cung chủ Hoang Vân hỏi: "Ngươi chuẩn bị mang mấy người."
Lạc Băng Ly trầm ngâm nói: "Mang theo năm người chắc là đủ rồi."
Cung chủ Hoang Vân lắc đầu nói: "Tu sĩ âm pháp số lượng hiếm hoi, khó lắm mới bồi dưỡng được một người, ngươi không nên mang đi quá nhiều người."
Lạc Băng Ly nói: "Vậy ta chỉ mang theo hai người thôi."
Cung chủ Hoang Vân gật đầu.
Ông lại nhìn về phía người tu sĩ ngồi bên cạnh, dặn dò: "Phong chủ Tê Vân, ngươi tự mình mang theo một nhóm người đi cùng phong chủ Diệu Âm, phụ trách bảo hộ an toàn cho các nàng ấy."
Tu sĩ kia nhếch miệng cười: "Thỉnh cung chủ yên tâm, ta sẽ dẫn một nhóm kiếm tu và đao khách mạnh nhất đi, ngoài ra còn tuyển thêm một vài người có thương pháp xuất chúng nữa."
Cung chủ Hoang Vân hỏi: "Ngươi chuẩn bị mang bao nhiêu người."
"Hai trăm người." Phong chủ Tê Vân nói.
"Ừ, hai trăm người thì được, nhất định phải bảo vệ các nàng ấy."
"Tuân mệnh."
Cung chủ Hoang Vân đứng lên, nói với các vị phong chủ: "Được rồi, nếu như không còn chuyện gì khác, nghị sự hôm nay ngừng ở đây."
Mấy vị phong chủ nhìn nhau một cái.
Phong chủ Bích Thủy nói: "Cung chủ, còn một chuyện nữa."
"Hả, nói đi." Cung chủ Hoang Vân nói.
"Chuyện là, nhóm người mới gia nhập môn đã năm năm, trải qua bốn lần đại bỉ của chúng ta hiện giờ sắp chuẩn bị tổ chức lần đại bỉ thứ năm." Phong chủ Bích Thủy nói.
"Đây không phải lệ cũ hàng năm sao." Cung chủ Hoang Vân ngạc nhiên nói.
"Chủ yếu là gần đây các núi đều có một vài nghị luận không tốt đối với ngọn núi cao nhất." Phong chủ Bích Thủy nói.
Trong bảy ngọn núi trên sông, sáu ngọn núi khác sẽ bao lấy một ngọn núi cao nhất.
Ngọn núi đó chính là chỗ ở của cung chủ Hoang Vân.
Tất cả điển tịch quan trọng của tông môn, bảo vật truyền thừa, con đường thông thiên... mọi thứ đều được đặt trên đỉnh núi này.
"Nghị luận về ngọn núi cao nhất." Cung chủ Hoang Vân dần dần nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Ngươi nói cụ thể một chút, rốt cuộc là chuyện gì."
"Kỳ thực không phải chuyện gì lớn, chỉ là mọi người cảm thấy đồ đệ mà tông chủ thu nhận từ sau khi nhập môn đã bốn năm liên tục không tham gia bất kỳ một cuộc tỷ thí nào, hơn nữa chưa bao giờ tham gia bất kỳ hoạt động gì, cho nên bàn tán ầm ĩ thôi." Phong chủ Bích Thủy nói.
Phong chủ Cổ Hà bổ sung thêm: "Đám nhóc trên núi ta cũng la hét muốn đấu một trận thắng thua với đệ tử của tông chủ đấy. Cung chủ, lúc rảnh rỗi ngài vẫn nên dạy đồ đệ đi ra hiện thân dùng thực lực trấn áp đi."
Vẻ mặt cung chủ Hoang Vân hòa hoãn lại.
Thì ra là chuyện này.
Ông hỏi: "Đại bỉ năm nay, Cố Thanh Sơn vẫn không báo danh."
Phong chủ Bích Thủy nói: "Đúng là vậy, cho nên các tu sĩ cùng thời đều có vài lời sau lưng, cảm thấy khó hiểu vì sao đệ tử chưởng môn vì sao luôn ẩn nấp, chưa bao giờ hiện thân."
Phong chủ Cổ Hà nói: "Cung chủ, ngài bảo Cố Thanh Sơn ra đánh một lần đi, miễn cho những tiểu tử kia ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại có thái độ với ngọn núi cao nhất."
Cung chủ Hoang Vân nói: "Ta đi hỏi hắn một chút, nhưng kết quả như thế nào thì ta cũng không thể bảo đảm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...