Cung chủ Hoang Vân nói: “Hôm nay, ở trên buổi tiệc, ta đấu kiếm với Lượng thần, ta dùng kiếm này thắng Lượng thần nửa chiêu, nhưng không ngờ rằng đã làm thần linh nổi giận, dùng toàn lực ra tay làm tổn thương thanh kiếm này.”
Cung chủ đột nhiên xoay người lại, nói với ba vị đệ tử: “Đều do ta nhất thời lỗ mãng, gây nên họa lớn này, chuyện môn phái bị diệt chỉ là trong khoảng khắc mà thôi.”
“Triệu Khoan, Hoàng Chiến, Thẩm Ương, các con là đệ tử thân truyền của ta, hiện giờ ta ra lệnh cho các con lập tức chạy khỏi Hoang Vân Thiên Cung, đi xuống hạ giới ẩn giấu tung tích, vì tông môn, lưu lại một tia hạt giống truyền thừa.”
“Các đại trưởng lão khác cũng đang làm chuyện này.”
“Tối nay các con hãy đi đi!”
Ba đệ tử đột nhiên hoảng loạn.
“Sư tôn, thần linh không đến nỗi sẽ --”
“Tại sao lại như vậy!”
“Chẳng qua chỉ là một cuộc giao đấu thôi mà, tại sao môn phái của chúng ta lại bị --”
Bọn họ lũ lượt khuyên bảo sư tôn.
Cung chủ Hoang Vân lớn giọng quát: “Các con đều im miệng lại cho ta!”
Ba người lập tức im lặng.
Cung chủ Hoang Vân nói: “Triệu Khoan!”
“Có đệ tử!” Triệu Khoan quỳ xuống nói.
Cung chủ Hoang Vân nói: “Con nhập môn sớm nhất, nhưng kiếm thuật vẫn chưa đạt được thành tựu to lớn gì, hiện giờ ta giao tất cả điển tịch công pháp của tông môn cho con. Sau khi con xuống trần không thể bị phân tâm bởi bất cứ chuyện gì, nghiền ngẫm các loại kiếm thuật của tông môn nhiều hơn, để tranh thủ sớm ngày khai tông lập phái ở dưới hạ giới, tiếp lửa truyền thừa của ta.”
“Vâng.” Triệu Khoan nói.
Cung chủ Hoang Vân nói: “Hoàng Chiến, trong ba người, trình độ pháp thuật của con là cao nhất. Ta muốn con bảo vệ thanh kiếm, đưa nó xuống hạ giới, che giấu danh tính, tránh né khoảng thời gian bão táp này, chờ đến cơ hội lần sau.”
Hoàng Chiến không nhịn được, nói: “Sư tôn, thanh kiếm này chính là bội kiếm của ngài, con mang đi thì ngài dùng cái gì bây giờ?”
Cung chủ Hoang Vân nghiêm túc nói: “Ta dùng kiếm nào cũng được, nhưng địa kiếm nhất định không thể có thêm thương tổn. Nó là thứ liên quan tới bí mật của vận mệnh Nhân tộc, là hy vọng cuối cùng của Nhân tộc chúng ta, con nhất định phải bảo vệ nó cho tốt.”
“Vâng, thưa sư tôn.” Hoàng Chiến trịnh trọng nói.
Cung chủ Hoang Vân lại nhìn Cố Thanh Sơn, nói: “Thẩm Ương, lúc thường ngày tâm tư của con là đơn thuần nhất. Sư phụ có một việc cá nhân muốn gửi gắm cho con.”
Cố Thanh Sơn nói: “Xin sư tôn cứ căn dặn.”
Cung chủ Hoang Vân nói: “Thần linh nói, con gái của ta sinh ra vốn đã yếu ớt, mệnh trời không cho sống quá bảy tuổi – sau này ta mới biết, bởi vì con bé lúc mới sinh ra đã có sen vàng theo người, cướp đoạt tạo hóa của trời đất, thế nên bị các thần linh ghen ghét, thù hận. Bởi vậy, các thần linh đã hạ nguyền rủa trên người con bé.”
“Ta và tất cả các đại tu sĩ trên thiên giới đã cố hết sức, cuối cùng đã nghĩ ra một cách, có thể làm con bé tránh được nguyền rủa, kéo dài tính mạng.”
“Tiếc rằng, phương pháp này của chúng ta nhất định phải trải qua thời gian cả trăm ngàn năm mới có thể tiêu trừ nguyền rủa của thần linh, làm cho con bé thức dậy từ bên trong bông tuyết này.”
Ông ta hơi nâng tay lên, đột nhiên có một bông tuyết to lớn xuất hiện.
Cố Thanh Sơn nhìn vào bông tuyết kia.
Chỉ thấy bên trong bông tuyết có trăm ngàn vạn đóa hoa Linh Ngọc quây quần, quay xung quanh một đóa sen vàng.
Trên đóa sen vàng là một bé gái với khuôn mặt ngây thơ, non nớt đang bình yên ngồi đó, chìm vào giấc ngủ say.
Cố Thanh Sơn lại những những bông hoa linh ngọc kia.
Những bông hoa này chia làm hai loại, một loại là hoa từ linh khí thuần khiết, một loại là hoa được chạm trổ thành từ linh ngọc.
Theo ký ức của Thẩm Ương, kể cả trên thiên giới thì mỗi một đóa hoa từ linh khí thuần khiết kia đều là trân phẩm khó có thể gặp được.
Mà những đóa hoa được chạm trổ từ linh ngọc kia, trên đóa hoa được chạm khắc đầy chữ cổ, đương nhiên đó là một loại trận pháp nào đó vô cùng cao thâm.
Bên trong bông tuyết, từng tia, từng sợi linh quang được tỏa ra từ hoa linh ngọc, hòa hợp với ánh sáng bảy màu tỏa ra từ đóa hoa tạo từ linh khí thuần khiết, dùng tốc độ vô cùng chậm đi vào trong cơ thể của bé gái.
“Đây là con gái của ta, có lẽ mấy chục ngàn năm sau mới tới lúc thức tỉnh. Chắc là lúc ta còn sống sẽ không thể gặp lại con bé nữa.”
“Thẩm Ương, con đưa con bé tới hạ giới, cố gắng thu xếp, thay ta chăm sóc con bé thật tốt.”
Cung chủ Hoang Vân nhìn bé gái ở trong bông tuyết.
Vẻ mặt ông trở nên dịu dàng, quyến luyến.
“Nếu như có một ngày, con bé tỉnh lại, thì thay ta nói với con bé, tên của con bé là Tạ Đạo Linh.”
“Tạ… Đạo… Linh, cái tên này con đã nhớ rồi.”
Cố Thanh Sơn nhìn bé gái đang được phong ấn trong bông tuyết, trịnh trọng ôm quyền, nói: “Xin sư tôn cứ yên tâm, chỉ cần con còn sống, con nhất định sẽ bảo vệ cô bé.”
Cung chủ Hoang Vân hơi gật đầu.
Đối với đệ tử này, ông vẫn rất hài lòng.
Ông lật tay một cái, bông tuyết đang trôi nổi giữa không trung đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Nhưng có một viên cầu băng lấp lánh xuất hiện trong tay ông.
“Đây là Động Thiên hoàn, là thế giới nhỏ mà con bé say ngủ. Trong thế giới nhỏ này không có gì ngoài tám mươi mốt ngọn núi linh thạch, chuyên dùng để bổ sung linh lực cho bông tuyết của con bé.”
Cung chủ Hoang Vân đặt viên cầu băng trong tay rồi vuốt ve cẩn thận. Cuối cùng ông hít một hơi, đưa viên cầu băng cho Thẩm Ương.
Thẩm Ương trịnh trọng nhận lấy viên cầu bằng, đặt vào trên cánh tay mình.
Hoàng Chiến nhìn viên cầu băng, lại nhìn Thẩm Ương, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Triệu Khoan liếc mắt nhìn viên cầu băng kia một cái, rồi lại cúi đầu xuống.
Lúc này, cung chủ Hoang Vân dặn dò ba vị đệ tử: “Được rồi, các con đi xuống chân núi thiên cung đi. Tông môn đã chuẩn bị một chiếc phi thuyền xuyên qua thế giới. Tốt nhất các con hãy chia nhau mà đi, mặt khác, để an toàn, sau khi xuống tới hạ giới phải cắt đứt liên lạc với nhau. Mau đi đi!”
Mắt thấy ba người còn do dự, cung chủ nổi giận, nói: “Chuyện tông môn diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn. Mỗi một người các con đều gánh vác sự phó thác của ta, chẳng lẽ còn muốn đứng ngốc ở đây để chờ chết sao?”
“Đi nhanh! Nếu không ta sẽ chết không nhắm mắt!”
Ba người cuống quýt đáp: “Vâng, thưa sư tôn!”
Hoàng Chiến không nhịn nổi nữa, điên cuồng gào lên một tiếng để phát tiết sự ức chế trong lòng rồi phá cửa xông ra ngoài.
Triệu Khoan vội vàng đuổi theo hắn.
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói với cung chủ Hoang Vân: “Sư tôn hãy bảo trọng, nếu thực sự không xong, thì khom gối để cầu xin được bảo toàn tính mạng cũng được coi là một loại lựa chọn.”
Lần này cung chủ lại không nổi giận, chỉ nhìn hắn rồi cười, mắng: “Con cái đứa ngốc nghếch này, ta còn cần con dạy dỗ sao? Mau cút đi!”
Cố Thanh Sơn ôm quyền, hành lễ rồi xoay người rời đi.
Cả ba đệ tử cuối cùng đều rời khỏi thiên cung.
Cánh cửa đã đóng lại.
Cung chủ lẳng lặng đứng tại đó.
Một bóng người trôi nổi giữa không trung xuất hiện trước mặt ông ta.
Đây là một ông lão râu tóc bạc trắng.
“Tiên vương.” Cung chủ Hoang Vân ôm quyền, nói.
Ông lão gật gù, không hiểu, nói: “Tạ tông chủ, vốn dĩ ngài định truyền ngôi cho Thẩm Ương, có thể nói vì sao cuối cùng lại truyền cho Triệu Khoan không?”
Cung chủ thở dài một cái, rồi nói: “Triệu Khoan làm mọi chuyện đều chu đáo, cẩn thận. Chỉ duy có một chuyện không tốt đó là năm thứ dục vọng lại vô cùng dồi dào. Đạo tâm hơi có chút tì vết, thế nên về mặt kiếm thuật không thể đạt được thành tựu lớn. Đã như vậy, ta để cho hắn xuống hạ giới khai tông lập phái, tiếp tục truyền thừa.”
“Hoàng Chiến vô cùng xuất sắc về mặt pháp thuật, là một người trung hậu, có thể tin tưởng được, mà cũng là một người có thể giữ bí mật, ta giao thanh kiếm cho nó cũng yên tâm.”
Trên mặt cung chủ lộ ra tâm trạng phức tạp, ông nói: “Còn Thẩm Ương, nếu không có trí tuệ cao, nghị lực lớn thì sao có thể vất bỏ những chuyện phàm tục phức tạp để chuyên tâm tu đạo được? Đương nhiên Thẩm Ương là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí dẫn dắt tông môn. Nhưng tình hình hiện tại đã thay đổi, thần linh đang áp bức, hãm hại chúng ta, mà chúng ta cũng đã bắt đầu phản kháng. Vào thời điểm này, tôt nhất nên che giấu nó đi, không phải mệt mỏi vì tông môn, cũng không bị mọi chuyện quấy rấy, tiếp tục chuyên tâm vào võ đạo, có lẽ trong tương lai, thằng bé sẽ vượt qua tất cả chúng ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...