…
Cố Thanh Sơn chìm vào sa mạc.
Hắn cảm giác mình dần dần tiến vào một pháp trận nhưng không phải pháp trận mà là một bình chướng nào đó dạng như pháp trận.
Xem ra mình đã tiến vào phong ấn.
Quả nhiên kẻ gọi là thần linh này tuyệt đối sẽ không trả Tiểu Tịch lại.
Thà nuốt lời cũng không trả Tiểu Tịch cho mình, nó chắc chắn có ý đó nào đó.
Nó cần Tiểu Tịch làm gì?
Cố Thanh Sơn suy tư, thuận tiện cúi đầu nhìn xuống.
Bên dưới lớp cát vẫn là cát.
Chẳng qua nơi này đã có không gian có thể hoạt động.
Thân hình Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng thả lỏng, lập tức dừng lại bên trong cát.
Không gian nơi này rất rộng, ước chừng diện tích cũng không kém gì chợ đen.
Chẳng qua nơi này không có gì hết.
Cao thấp trái phải trước sau, đưa mắt nhìn qua chỉ toàn cát là cát.
Cố Thanh Sơn nhìn lại bản thân.
Trên người mình có ánh sáng sức mạnh của hình nhân ánh sáng.
Chẳng qua loại sức mạnh này lại lặng lẽ yếu đi.
Hình nhân ánh sáng muốn trong quá trình mình chiến đấu cùng tà ác dần dần mất đi sức mạnh, do đó không thể chống cự lại công kích của quái vật, lấy một loại trạng thái giãy dụa hết sức mà thua rồi chết.
Thẳng thắn mà nói, đây là một loại tra tấn từ từ mà tàn khốc, sẽ khiến người ta rơi vào tuyệt vọng khôn cùng.
"Công tử, người không sao chứ."
Trong hư không vang lên giọng nói lo lắng của Sơn Nữ.
“Không sao đâu, hơi kích động một chút, khiến cô lo lắng rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Sơn nữ, về sau cô hãy giám sát tôi, đối mặt với đám thần linh gì đó đột nhiên nhảy ra, thủ đoạn lại ác độc, cũng hoàn toàn đánh không lại, về sau tôi phải bình tĩnh một chút mới được.” Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói.
“Tôi biết rồi, công tử.” Sơn Nữ nói.
“Ừ, bây giờ để chúng ta đi xem tên bị giam cầm ở đây.”
Cố Thanh Sơn khoanh tay, nhìn về phía đối diện.
Từng vệt sáng lướt qua, hội tụ thành một cái bóng màu đen mơ hồ giữa không trung.
“Phong ấn…”
Cái bóng kia dùng ngữ khí bi thương mà phẫn nộ nói: “Suốt khoảng thời gian dài vô tận, cả đời bị giam bên trong phong ấn, ngươi có thể hiểu được loại thống khổ này không?”
Cố Thanh Sơn thở dài nói: “Tôi vô cùng đồng cảm.”
Cái bóng màu đen chợt phát ra tiếng rống giận: “Phàm nhân chết tiệt, trên người ngươi đã mang theo sức mạnh này, ta sẽ giết ngươi, ăn luôn máu thịt của ngươi mới có thể giải mối hận trong lòng ta!”
Cố Thanh Sơn chỉ vào quang huy thần tính trên người bản thân, còn chân thành hỏi: “Ngươi nói là cái này à?”
Cái bóng màu đen không trả lời.
Gã tản ra thành mấy trăm vệt sáng hắc ám, từ bốn phương tám hướng tấn công Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vẫn ôm hai tay, không có ý ngăn cản.
Mấy trăm vệt sáng hắc ám nhào tới từ chính diện, tầng tầng vờn quanh Cố Thanh Sơn, sắp hung hăng tiến vào cơ thể hắn.
Trong giây phút sắp bị phân thây này, Cố Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích.
Tất cả bóng đen bỗng ngừng lại, không nhúc nhích chút nào.
Bởi vì Cố Thanh Sơn nói một câu.
“Ta định nói, ngươi có muốn ra ngoài không?”
Hắn thản nhiên nói.
Bên trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Hai chiếc phi thuyền chiến rơi xuống một thế giới hoang vu.
Nhóm thần quan của thần điện Tử Vong và đám kỵ sĩ của thần điện Vận Mệnh, tất cả đều được đưa tới cùng nhau, không di chuyển được một bước.
Cuộc chiến kịch liệt trên không vẫn tiếp tục cách bọn họ mấy nghìn mét.
Oành!
Sóng xung kích khi hai người nọ giao thủ từ xa truyền tới, hóa thành cơn gió mạnh thổi quét qua đám người.
Thủ lĩnh thần quan Tử Vong lớn tiếng hỏi: “Cấp trên của mấy người bao giờ mới đến?”
Kỵ sĩ của thần điện Vận Mệnh bất đắc dĩ nói: “Không biết, chúng tôi đã phát ra tin tức khẩn cấp, chắc là nhanh thôi.”
Anh ta nhìn về phía thần quan Tử Vong, cũng hỏi một câu: “Cấp trên của mấy người đâu? Bao giờ tới đây?”
Tử Vong thần quan lộ ra vẻ mặt khổ sở, nói: “Cấp trên đến đây cũng không có tác dụng gì, chỉ sợ lần này không ai ngăn cô ấy lại được.”
Hai người nhìn nhau, trong lòng không khỏi ưu sầu.
Rõ ràng lúc tách ra vẫn bình thường, ai ngờ Tô Tuyết Nhi hạ mệnh lệnh cho phi thuyền đuổi theo phi thuyền của thần điện Tử Vong.
Sau đó, chiến đấu lập tức bạo phát.
Lúc đầu, mọi người đều ra tay.
Nhưng Anna và Tô Tuyết Nhi đồng thời quát bảo mọi người dừng lại.
Sau đó, thông qua vài câu nói trong khi hai người chiến đấu, mọi người mới hiểu ra đó là ân oán cá nhân.
Không, hẳn là một loại quan hệ đối địch đặc biệt.
Cũng đâu có cách nào khác, mọi người không có chỗ trống nhúng tay vào, ngay cả khuyên cũng chưa chắc đã khuyên được.
Hơn nữa thực lực của mọi người kém xa họ, bây giờ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đánh nhau.
Cách đó mấy nghìn mét.
Anna và Tô Tuyết Nhi đánh tới hăng say.
Quang huy mờ mịt và liệt diễm màu đen thỉnh thoảng lại va chạm với nhau, phát ra dư chấn phá trời diệt đất.
Mắt thấy sẽ còn tiếp tục giằng co, Tô Tuyết Nhi cắn răng một cái, sử dụng toàn lực ứng phó.
Anna không cam lòng yếu thế, tương tự phóng ra toàn bộ sức mạnh của mình.
Cuộc chiến dần dần chuyển sáng hướng thảm khốc.
Cuối cùng, quyền trượng của Tô Tuyết Nhi đặt trước cổ Anna, liêm đao của Anna cũng vòng qua cổ Tô Tuyết Nhi.
Đúng lúc này, trong hàng tỉ tỉ thế giới đột nhiên xảy ra một chuyện.
Hình nhân ánh sáng xuất hiện.
Nó bắt đầu ca ngợi lão giả kia và Cố Thanh Sơn trước mặt chúng sinh hai trăm triệu thế giới.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy trên bầu trời, Tô Tuyết Nhi và Anna cuối cùng cũng dừng tay.
Hai người cứ thế xem, đến tận thời khắc đó.
Cố Thanh Sơn chìm dưới cát, bị thần linh phong ấn.
Thần linh chỉ cho hắn sức mạnh trong vòng mười phút.
Khi tiêu hao hết, hắn sẽ bị tà ác cắn nuốt, chết vô cùng thê thảm.
Dị tượng trên trời dần dần bình ổn lại, hình ảnh của thế giới kia hoàn toàn biến mất.
Tất cả đã kết thúc.
Thần linh tự mình ra tay, vận mệnh của Cố Thanh Sơn đã được chú định.
Hai cô gái đứng yên tại chỗ không động đậy.
“Thanh Sơn…”
Tô Tuyết Nhi quỵ xuống đất, hai hàng nước mắt chảy dài xuống má.
Ngay sau đó, cô không chút do dự nhào về phía lưỡi của liêm đao hắc ám.
“Cô làm gì đấy!” Anna quát lớn.
Cô lùi về phía sau vài bước, giơ cao liêm đao, không cho Tô Tuyết Nhi đụng tới liệt diễm hắc ám trên lưỡi đao.
Tô Tuyết Nhi lắc đầu cười thảm, nói: “Vướng bận duy nhất còn lại trên thế giới này của tôi là anh ấy, giờ anh ấy đã đi rồi, tôi muốn đi tìm anh ấy.”
Anna chấn động không thôi, nhìn Tô Tuyết Nhi không nói lên lời.
Tô Tuyết Nhi thu lại quyền trượng, chuyển thành rút ra một thanh chủy thủ loé lên ánh sáng lạnh, đâm về phía cổ mình.
Lúc chủy thủ sắp xẹt qua cần cổ trắng nõn của Tô Tuyết Nhi, Anna ra tay.
Keng!
Chủy thủ bị đánh bay ra xa.
Tô Tuyết Nhi vẫn rơi lệ như cũ, bất ngờ ngẩng đầu nhìn Anna.
“Không phải cô muốn giết tôi à, vậy chẳng phải như mong muốn của cô sao?” Tô Tuyết Nhi hỏi.
Anna quát: “Ngu xuẩn! Cái loại con gái hơi một tí đã đòi chết như cô, tôi mới lười ra tay.”
Tô Tuyết Nhi buồn bã cười, nhưng trên gương mặt có chút ấm áp.
“Anna, tôi biết nhìn cô có vẻ lạnh lùng vô tình, thật ra cô lại là một cô gái vô cùng thiện lương, nếu không lúc đó cô cũng sẽ không cứu tôi… Vậy đi, chuyện giữa cô và tôi xóa bỏ, bây giờ tôi muốn nghênh đón vận mệnh của mình, hi vọng cô không ngăn cản nữa.” Cô nói.
Tầng tầng sương mù toát ra từ người cô, dần dần hình thành một lá bài ở giữa hư không.
Trên lá bài này có một thiên sứ thánh khiết, thiên sứ quỳ một gối xuống đất, hai tay nâng một quả táo vàng.
Tô Tuyết Nhi nói: “Tôi sắp phát động lá bài hi sinh này, lấy cái chết của tôi đổi lấy một lời chúc phúc viễn cổ.”
“Anna, tôi giao nó cho cô, nó sẽ mang lại may mắn thật sự cho cô ở rất nhiều chuyện.”
“Đây là quà đáp lễ thiện tâm thuần khiết mà tôi dành cho cô.”
“Anna, giờ tôi sẽ đi tìm Thanh Sơn, vĩnh biệt.”
Trong lúc nói chuyện, Tô Tuyết Nhi muốn điểm lá bài kia.
“Ngu xuẩn!”
Anna xông lên, một tay túm cổ Tô Tuyết Nhi, kéo cô ra xa mấy chục mét.
Mất đi sự khống chế của Tô Tuyết Nhi, lá bài hi sinh kia lơ lửng giữa không trung rồi dần dần biến mất.
“Vì sao cô lại xen vào việc của tôi!”
Tô Tuyết Nhi ho khan, lớn tiếng chất vấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...