"Xem ra hiện giờ ta phải kết thúc tất cả mọi chuyện rồi."
Bản thân chuẩn bị nhiều như vậy, không phải là chờ một ngày này sao?
Nước đã đến chân, còn do dự cái gì nữa?
Thuyền trưởng rốt cuộc đưa ra quyết định cuối cùng.
Bên kia.
Cố Thanh Sơn đứng trong khoang cá nhân của Vương Thành.
Báo chí trên tay hắn đã thông báo toàn bộ nội dung tin tức.
Hắn hoàn toàn không biết, ở bên ngoài phi thuyền, trong khu Tranh Bá ở hai trăm triệu tầng thế giới có một trận mưa sao băng mang tính rung động chợt hiện rồi biến mất.
Nhưng hắn đang gặp phải một tình huống dị thường khác.
Tờ báo trong tay hắn đột nhiên bốc cháy.
Hắn hoàn toàn không kịp phản ứng chỉ hô lên được một tiếng, ngọn lửa đột nhiên xuất hiện đã đốt cả tờ báo thành màu đen.
Nhưng tờ báo lại không biến thành tro bụi.
Nó tựa như một mảnh vải đen nằm trong tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn biến sắc.
Hắn đã nhìn ra, đây không phải là một tờ báo bình thường mà dường như còn một tác dụng đặc biệt khác.
Tờ báo này là do Mèo Con tiện tay đưa cho hắn.
Hiện tại xem ra tờ báo không hề đơn giản như vậy, chắc chắn Mèo Con có thâm ý nào đó.
Khác với anh trai thần kinh không ổn định của mình, Mèo Con không bỏ thời gian làm việc gì mà không có mục đích.
Như vậy, miếng vải đen mà tờ báo này che giấu rốt cuộc là cái gì?
Cố Thanh Sơn nghi ngờ suy nghĩ.
Lúc này, bên ngoài tấm vải đen chợt có một tia sáng yếu ớt sáng lên.
Tia sáng này tản ra tạo thành một mảng ánh sáng nhạt giống như màn sương mù.
Đây quả thật là một hình ảnh kỳ lạ.
Cố Thanh Sơn còn đang khó hiểu thì giao diện thao tác Chiến Thần đột nhiên sáng lên.
Từng hàng chữ nhỏ lập lòe xuất hiện trên giao diện.
[Phong ấn mật ngữ bên ngoài miếng vải đen đã được xóa bỏ.]
[Ngài phát hiện vật phẩm: Miếng vải đen mật ngữ của Lời Thề Đao Phong.]
[Phẩm chất: Đạo cụ đặc biệt.]
[Biên niên sử ngày tận thế nói rõ: Lời Thề Đao Phong là một trong những tổ chức thần bí nhất của chín trăm triệu tầng thế giới, chưa từng có tin tức công khai nào ghi rõ tổ chức này từng làm cái gì, chỉ có cường giả đứng đầu mới biết được, nó thực sự có tồn tại.]
[Kỹ nghệ Chiến Thần: Miếng vải mật ngữ này là một vật phẩm đặc biệt cung cấp một vài phương pháp liên lạc siêu thời không đặc thù của tổ chức, ngài không thể tu tập bất kỳ một kỹ năng nào trên đó.]
Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn xong.
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, trong sương mù ảm đạm bao phủ miếng vải đen nhỏ truyền ra một giọng nữ.
"Người nào... đang đứng đối diện?"
Giọng nữ đứt quãng nhỏ dần, nghe vào tai như một người sắp chết đang để lại di ngôn vậy.
Nghe được giọng nói quen thuộc này, Cố Thanh Sơn lập tức mất bình tĩnh.
Hắn lập tức hỏi: "Là Vân Cơ sao? Vân Nữ tai họa, nữ sĩ Serena?"
Đối diện truyền ra một trận âm thanh ồn ào.
Một lúc lâu sau, những âm thanh hỗn loạn kia mới tắt đi.
Giọng nữ vang lên lần nữa.
"Cố Thanh Sơn? Tôi còn đang thắc mắc vì sao lại có người của mình ở gần đây, thì ra là cậu."
Cô thở hổn hển, cố sức nói tiếp: "... Vết thương của tôi quá nặng, đã không cách nào di chuyển, tôi chỉ có thể phát vị trí của tôi cho cậu, nếu như cậu không có chuyện quan trọng nào khác thì tới cứu tôi!"
Điểm sáng dày đặc giống như sương mù trên tấm vải đen đột nhiên ngưng tụ lại một chỗ, từng trong miếng vải đen truyền tin tức qua hai tay rồi đi thẳng vào đầu Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lập tức biết được vị trí cụ thể của đối phương.
"Cô chờ tôi một chút, tôi lập tức tới!"
Hắn lớn tiếng nói.
Vân Cơ đáp: "Tôi đã sắp không gắng gượng nổi nữa, nhưng ít ra trước khi chết tôi có thể nói cho anh biết một chuyện, cho nên anh hãy nhanh lên đi!"
Câu nói này dường như dùng hết sức lực của cô, sau khi nói xong âm thanh của cô lập tức bị cắt đứt.
Cố Thanh Sơn dừng một hơi thở.
Hắn lập tức lấy bản đồ từ trong ngăn kéo ra, bắt đầu chăm chú kiểm tra.
Dựa theo ký ức của Vương Thành, Cố Thanh Sơn so sánh tọa độ và phương vị trên bản đồ, rất nhanh đã phát hiện ra vị trí của Vân Cơ.
Chợ đêm Khôi Thủ.
Vân Cơ ở chợ đêm Khôi Thủ!
Dựa theo vị trí mà tính thì cách nơi này không xa lắm!
Cố Thanh Sơn lập tức suy nghĩ phương pháp cứu người.
Bắt đầu từ giờ khắc này, hắn bỏ qua hết mọi dự định và kế hoạch lúc trước.
Chiếc phi thuyền này có vấn đề và bí mật gì đã không còn quan trọng nữa, cứu người mới là chuyện quan trọng trước mắt.
Lúc chiếc phi thuyền này chuẩn bị bay về phía chợ đêm Khôi Thủ, nhưng bởi vì bốn phía trong hư không vẫn còn một vài quái vật trên không thỉnh thoảng lại xuất hiện. Cho nên do thói quen từ xưa và để cẩn thận, tốc độ phi thuyền bay cũng không nhanh.
... Phải làm cho phi thuyền bay hết tốc lực về phía trước!
Cố Thanh Sơn hạ quyết tâm, rồi nhanh chóng rời khỏi khoang thuyền cá nhân.
Hắn đã sớm nhận ra, thuyền trưởng có khát vọng cực lớn đối với tiền tài.
Phải lấy ra toàn bộ tiền tài của Vương Thành mới có thể giải quyết chuyện này... Chỉ là làm cho thuyền bay nhanh hơn một chút mà thôi.
Cố Thanh Sơn đi nhanh về phía phòng thuyền trưởng.
Bỗng nhiên.
Hắn đứng lại bất động.
Bốn phía có chút kỳ quái.
Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật, trọn bộ giáp tướng quân Thần Uy bay ra ngoài nhanh chóng mặc lên người hắn.
Hắn vươn tay chộp một cái, Lục Giới Thần Sơn kiếm được hắn nắm trong tay.
"Ra đi."
Cố Thanh Sơn quát lên.
Không có ai đáp lại hắn.
Cả con thuyền yên tĩnh, không nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào.
Cố Thanh Sơn phóng xuất thần niệm liếc nhìn cả con thuyền một lần.
Không có ai.
Tất cả mọi người trên phi thuyền đều đã biến mất.
Cố Thanh Sơn nhìn chung quanh.
Trong toàn bộ khoang thuyền không có một âm thanh hay bất kỳ một động tĩnh nào.
Những thuyền viên kia tựa như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Thậm chí ngay cả thi thể của thợ lái chính ở khu vực đổi chiều công cộng cũng đã biến mất.
Xuyên thấu qua cửa sổ của khoang thuyền có thể nhìn thấy trong dòng chảy hỗn loạn của thời không bên ngoài kia, thỉnh thoảng có một vài con quái vật nhỏ vội vã bay ngang qua.
Nhưng mà bên trong khoang thuyền lại không có một tia khí tức sinh mạng nào.
Toàn bộ phi thuyền chìm trong sự tĩnh mịch.
Cố Thanh Sơn tháo mặt nạ kim giáp cầm trên tay, tay kia mang theo trường kiếm đi về phía phòng thuyền trưởng.
Hắn đá một cước làm văng cửa lớn phòng thuyền trưởng.
Bên trong không một bóng người.
Cố Thanh Sơn im lặng một hơi thở, xoay người đi về phía phòng lái phi thuyền.
Mặc kệ chuyện kinh khủng gì đã xảy ra, hắn đều không để ý một chút nào.
Hắn chỉ quan tâm một việc, là nhanh chóng chạy tới chợ đêm để cứu người!
Cửa phòng lái phi thuyền bị khóa chặt.
Cố Thanh Sơn nhìn cũng không nhìn lập tức đi thẳng về phía trước.
Triều Âm kiếm hiện ra trong hư không, giành bay lên trước, tới đối diện cửa phòng điều khiển.
Trường kiếm đâm thẳng về phía trước.
Bí Kiếm, Đoạn Thủy Lưu!
Ầm!
Cả cánh cửa kim loại bị nổ tứ tung.
Cố Thanh Sơn đi vào, nhìn trong phòng điều khiển dày đặc những dụng cụ điều khiển.
Mặc dù Vương Thành có không ít kinh nghiệm sinh hoạt trên phi thuyền, nhưng loại kỹ thuật sống như lái phi thuyền này, gã chắc chắn không có.
Cố Thanh Sơn không do dự nhiều.
Hắn tự tay vỗ nhẹ lên đài điều khiển, từ đầu này đi tới đầu kia.
Trên giao diện thao tác Chiến Thần, từng hàng chữ nhỏ lập lòe bắt đầu điên cuồng hiện lên.
[Ngài đã tiếp xúc với tổng đài khống chế bốc xếp và vận chuyển phi thuyền cấp bậc cổ xưa.]
[Ngài đã tiếp xúc với bộ phận khống chế khí.]
[Ngài đã tiếp xúc với trang bị điều khiển tốc độ.]
[Ngài đã tiếp xúc với dụng cụ điều khiển ẩn hình.]
[Ngài đã tiếp xúc với hệ thống khống chế chất dẫn cháy.]
[Ngài đã tiếp xúc với ra đa dò xét trên không.]
[Ngài đã tiếp xúc với bàn điều khiển khống chế lửa.]
...
[Để có thể điều khiển các loại thiết bị trên phi thuyền cần có các kỹ năng như sau:]
[Pháp thuật khống chế phương vị vận chuyển và bốc xếp phi thuyền cấp bậc cổ, pháp thuật khống chế phi hành, pháp thuật điều khiển thiết bị ẩn hình, tăng giảm tốc độ, ra đa dò xét, công kích bằng hỏa lực...]
[Lĩnh ngộ toàn bộ kỹ năng điều khiển cần tiêu hao 1376 điểm hồn lực, xin hỏi ngài có nguyện ý thanh toán hay không?]
"Thanh toán." Cố Thanh Sơn nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...