Trong lòng Cố Thanh Sơn có một mối ưu tư muốn thổ lộ ra ngoài nhưng không biết phải nói với ai, cảm giác như cả bầu trời đè nặng trong lòng giống như lúc độ Thiên kiếp ở kiếp trước.
Cực kỳ bức bối, cực kỳ khó chịu.
"Nữ Thần Công Chính, cô muốn tự do không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
[Tự do có nghĩa là rối loạn, Nữ Thần Công Chính phải đảm bảo toàn bộ Liên Bang vận hành một cách bình thường, không thể sử dụng sự tự do.]
"Quy tắc cốt lõi của cô có thể thay đổi không?" Cố Thanh Sơn lại hỏi.
[Quy tắc cốt lõi không thể thay đổi được, tất cả những ai có ý đồ thay đổi quy tắc cốt lõi đều sẽ bị khép vào tội phản bội đất nước.]
Cố Thanh Sơn cúi đầu lặng lẽ suy tính, hồi lâu sau hắn hỏi lại: "Cô có thể chủ động học kiến thức mới không?"
[Chuyện này phải xem mức độ cống hiến của kiến thức mới đối với xã hội nhân loại, trừ phi kiến thức này có thể thúc đẩy sự tiến bộ của nền văn minh, còn thông thường thì tôi chỉ lưu trữ chứ không học.]
"Cấu tạo của sinh mệnh thì sao?"
[Đang học.]
"Tốt lắm." Cố Thanh Sơn thả lỏng nắm tay.
Hắn giang tay, nói: "Nữ Thần Công Chính, thật ra cách cấu tạo sinh mệnh tôi giao cho cô không hoàn chỉnh. Ở đây vẫn còn phép tính cuối cùng của kỹ thuật cấu tạo sinh mệnh này, cô nên học cho kĩ." Cố Thanh Sơn vừa dứt lời, lập tức có một màn hình dâng lên ngang tầm trước mặt hắn.
[Mời Cố Thanh Sơn các hạ triển khai phép tính, tôi sẽ bắt đầu học.] Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên.
"Vậy thì tốt." Thanh Sơn lầm bầm, hắn đi đến cạnh màn hình kia: "Hẳn là số mệnh của Liên Bang Tự Do sẽ bắt đầu thay đổi từ bây giờ." Hắn bắt đầu vết gì đó trên màn sáng.
Phép tính cốt lõi của cách cấu tạo sinh mệnh được hình thành vào ngày cuối cùng của năm, khi loài người bộc phát ra hết mọi tiềm lực của mình lúc rơi vào trong tuyệt vọng. Họ đã tranh thủ từng giây từng phút để hoàn thành công trình nghiên cứu khoa học vĩ đại này.
Bây giờ, Cố Thanh Sơn lại đưa nó ra trước.
Hắn không biết nhiều về những bí mật ẩn sâu của Liên Bang, cho nên, ngay cả hắn cũng không biết rốt cuộc chuyện này có ý nghĩa thế nào. Hắn cũng không quan tâm, không cân nhắc kỹ càng xem khi mình đưa kỹ thuật này ra sẽ gây ra hàng loạt hậu quả dây chuyền gì.
Lúc này hắn chỉ giống như một tên kiếm tu, dùng một cách khác để huy động trường kiếm trong tay hòng tìm được đường sống.
Lúc Cố Thanh Sơn đang ở trong phi thuyền Thần Điện trạm Tinh Không thì một cuộc hội nghị bí mật đang diễn ra ở một nơi nào đó tại Thủ đô, trong cuộc hội nghị này chỉ có tổng cộng chín người tham gia.
"Đã lâu không gặp, chư vị." Một lão già với bộ ria mép nói.
"Hừ, thật sự không muốn gặp lại các người chút nào, mỗi lần gặp nhau đều chẳng có chuyện tốt lành gì." Lão già khác tiếp lời.
"Đừng nói vậy chứ." Gia chủ nhà họ Bạch, cũng là cha của Bạch Hoành Vũ đang hút điếu xì gà, ông ta nhả ra một làn khói: "Sau vụ ám sát nhà khoa học ba mươi năm trước, kỹ thuật bước nhảy kia chẳng phải đều rơi vào túi các vị sao?"
"Kiến thức đáng chết, khoa học kỹ thuật đáng chết." Có người nhỏ giọng nói.
"Xem thường sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật cũng không phải chuyện tốt gì." Một người ngồi cạnh lão ta nói.
"Có ích lợi gì chứ? Trong vũ trụ có đầy quái vật, đánh cũng đánh không lại, đi ra ngoài chính là đi vào chỗ chết, kỹ thuật này chỉ là thứ vô dụng mà thôi." Gia chủ nhà họ Tô - Tô Hưng Triều cuối cùng cũng cất tiếng.
"Được rồi, không nói nhảm nữa, chúng ta bắt đầu đi." Lão già có bộ ria mép nói.
"Được, bắt đầu thôi."
"Bắt đầu bàn bạc đi."
Chín vị Phủ chủ quyền cao chức trọng lần lượt lên tiếng.
"Về kỹ thuật robot mới nhất lần này, tôi chỉ nhận được một ít tình báo. Nếu muốn lấy được đầy đủ tình báo thì mọi người cần phải tập trung quyền hạn của chín đại phủ, cùng nhau đưa ra thỉnh cầu với Nữ Thần Công Chính." Lão già có râu nói.
Kỹ thuật robot! Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều sáng lên.
Khác với bước nhảy không gian bỏ thì thương vương thì tội kia, đây chính là kỹ thuật có tính ứng dụng cao, có thể đưa vào sử dụng ngay lập tức.
"Sao chúng ta không trực tiếp tìm người tạo ra kỹ thuật này để hắn cống hiến cho chúng ta luôn, như vậy chẳng phải là không cần làm to chuyện sao?" Tô Hưng Triều đề xuất.
"Cũng đúng, không thể nào cứ mỗi lần xuất hiện kỹ thuật có tính cải cách cao thì nhà khoa học lại gặp tai nạn được. Làm vậy, lịch sử Liên Bang sẽ mang vết nhơ." Một lão già khác nói.
Chín vị Phủ chủ rơi vào trầm tư.
Khoa học kỹ thuật là thứ cực kỳ mẫn cảm, có thể dẫn đường để cải cách cả một thời đại, đồng thời cũng sản sinh ra những mối uy hiếp rõ ràng cho xã hội.
"Ông Tô, sao ông không nói sớm chút." Gia chủ nhà họ Bạch cười nói: "Người của tôi đã đi rồi, e là thằng nhóc kia sẽ chết nhanh thôi."
"Ông!" Tô Hưng Triều trợn mắt nhìn ông ta.
"Nhà khoa học chết thì bản quyền của kiến thức ấy sẽ hoàn toàn thuộc về Liên Bang, nói cách khác, với quyền hạn của chúng ta thì có thể trực tiếp lấy được từ chỗ Nữ thần." Gia chủ nhà họ Bạch nhìn những người khác, châm thêm một mồi lửa vào đám cháy âm ỉ này: "Thằng nhóc đó tên là Cố Thanh Sơn, hắn chẳng có hảo cảm gì với quý tộc, mọi người xem thử những gì hắn từng làm thì sẽ hiểu."
Mọi người cúi đầu thao tác với Quang não của mình, nhanh chóng xem qua chuyện của Cố Thanh Sơn.
"Ừm, là một hạt giống tốt đấy nhưng lại ra tay với con em quý tộc hết lần này đến lần khác, bất kể thế nào cũng chỉ có thể tiêu diệt." Lão già có râu gõ gõ tay nói. Ông ta là Phủ chủ của Hoàng phủ ở Thủ đô, cũng là ông nội của Huy thiếu.
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều gật đầu rối rít.
Có người khuyên Tô Hưng Triều: "Được rồi, ván đã đóng thuyền, lần sau sẽ xuy xét cách của ông."
Tô Hưng Triều thở dài, gật đầu một cách nặng nề.
Một nhà khoa học trẻ tuổi, một thiếu niên có cống hiến to lớn cho xã hội loài người, vậy mà lại bị mấy lời qua loa này quyết định số mệnh.
"Được rồi, bắt đầu trao quyền thôi."
Chín Phủ chủ lần lượt lấy quang não của mình ra, bắt đầu kết nối với Nữ Thần Công Chính.
[Chín vị Phủ chủ tôn quý, mọi người cùng gọi tôi là có gì dặn dò sao?] Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên.
"Chúng tôi yêu cầu lấy được thành quả nghiên cứu của nhà khoa học Cố Thanh Sơn."
[Mời mọi người cùng trao quyền, tôi sẽ bắt đầu chạy chương trình.]
"Chúng tôi trao quyền."
Cùng lúc với việc trao quyền ấy, trên màn hình thật to ở sâu trong phi thuyền Thần Điện trạm Tinh Không, vô số công thức và số liệu lướt qua không ngừng.
[Đã học xong công thức cốt lõi của kỹ thuật cấu tạo sinh mệnh.]
Màng hình dần tối lại.
Nhưng chỉ một giây sau, từng luồng ánh sáng đột nhiên không ngừng chiếu ra từ màn sáng.
[Đầu tiên là ánh sáng.] Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên.
Ánh sáng kia giống với ánh sáng độc nhất vô nhị của mặt trời nhưng lại thoải mái và linh hoạt hơn nhiều.
[Đất, biển và sấm chớp cung cấp năng lượng.]
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của đại dương, ngay sau đó là núi lửa. Núi lửa nổ mạnh, phun trào mãnh liệt, dung nham tuôn trào bao trùm cả dại dương. Trên bầu trời, mưa như thác đổ, sấm chớp rền vang.
Giọng Nữ Thần Công Chính tiếp tục vang lên: [Còn có sinh mạng.]
Một tế bào sinh vật nhân sơ chậm rãi di chuyển trên màn sáng, ngay sau đó, bên cạnh nó xuất hiện hàng trăm, hàng ngàn các tế bào tương tự. Trên màn hình, chúng mênh mông như sao trên trời, căn bản không thể dùng mắt phân tích hình ảnh thoáng qua.
Sau đó, từng cuộc chiến tranh của loài người lần lượt xuất hiện trên màn ảnh.
[Loài người bắt đầu sinh tồn và kéo dài.]
Một nền nhận thức mới đã bắt đầu.
...
Thủ đô, tại hội nghị bí mật của Cửu phủ.
[Sự trao quyền của mọi người đã được tiếp nhận, nhưng vẫn cần phải hỏi ý kiến của Cố Thanh Sơn các hạ. Sau khi ngài ấy đồng ý, thành quả nghiên cứu khoa học của ngài ấy mới chính thức chuyển giao cho các vị.]
Các phủ chủ cười thầm, có người lớn tiếng nói: "Cô chờ chút đi, sắp không cần nữa rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...