Nó xòe đôi cánh ra đếm tiếp: “Nhìn chỗ nghèo rớt mồng tơi này của các người đi, có lẽ giờ chẳng có cách nào trả tiền cho bọn họ được đâu, hay là chúng ta hẹn lần sau vậy?”
Barry và Mèo Nhỏ nhìn nhau.
Mèo Nhỏ nói: “Đáng tiếc em không cách nào di chuyển đúng thời điểm, cũng không biết vị trí của chim Kinh Cức.”
Lúc này, hai người đều cảm thấy bất lực sâu sắc.
“Đợi một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn lấy con dấu của Tháp Cao ra: “Xin hãy giao cái này cho bọn họ, nói là tôi hi vọng bọn họ có thể giúp đỡ.”
Con chim lớn nhận con dấu, nhìn qua một lượt, sau đó lại liếc nhìn Cố Thanh Sơn một cái thật sâu.
“Xem ra câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa thay vận đổi mạng rồi.”
Nó ngậm con dấu trong miệng, rồi bay về một hướng xa xăm trong hư không.
“Người của Tháp Cao còn nợ ân tình của cậu?” Barry ngạc nhiên nói.
Cố Thanh Sơn kể hết mọi chuyện ra.
“Sao có thể như vậy được, bên ngoài chín trăm triệu tầng thế giới mà lại có Lục đạo thế giới ư?” Barry lộ ra nét mặt khó hiểu.
“Thật là hiếm gặp, thường thì Lục đạo thế giới là một bộ phận của khu Kỳ Dị, là một loại thế giới kỳ diệu có thể tự tuần hoàn khép kín.
Mèo Nhỏ cảm thấy rất thú vị: “Tôi thật sự muốn đi xem thử con đường thông xuống Hoàng Tuyền của con người sau khi chết.”
“Có lẽ cô không thấy được nữa đâu, Hoàng Tuyền giới và Nhân Gian giới đã bị tôi dung hợp rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Mèo Nhỏ kinh ngạc thốt lên: “Anh đã phá vỡ sự tuần hoàn khép kín của Lục đạo?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Tôi không biết, chuyện như thế này thật sự là hiếm gặp.” Mèo Nhỏ nhìn về phía Barry.
Barry cũng lắc lắc đầu.
“Con người hiếm khi có cơ hội đến với khu Kỳ Dị, cho nên tôi cũng không rõ lắm.” Barry nói.
“Hoan nghênh hai người đến nơi ở của tôi làm khách.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thật sao?”
“Thật sao?”
Mèo Nhỏ, không biết từ đâu lôi ra một cái la bàn.
“Cầm lấy, nó sẽ ghi lại những nơi anh từng đi, như vậy thì tôi sẽ có thể biết được tọa độ rồi.
“Được.”
Cố Thanh Sơn dứt khoát nhận lấy la bàn.
Hắn nhìn thời gian.
Bây giờ đã khoảng 7 giờ sáng rồi.
Như vậy……
“Hai người cần ăn sáng không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cần.”
Barry và Mèo Nhỏ đồng thanh nói.
“Vậy để tôi làm một ít bánh trứng rán và thêm chút đậu hủ nữa, đúng rồi, bình thường thì hai người thích đồ ăn bữa sáng như thế nào? Ngọt hay là mặn?”
“Ngọt.” Mèo Nhỏ nói.
“Mặn.” Barry nói.
Hai người hìn nhau, rồi trừng mắt liếc nhau.
Barry đành phải thỏa hiệp trước: “Vậy lấy ngọt đi.”
Mèo Nhỏ mỉm cười.
Sau khi bọn họ dùng xong một bữa sáng phong phú, thuyền của Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao đã đến rồi.
Khác với lần trước, đây là một chiếc thuyền rất lớn.
Đứng ở trên boong tàu, là một lão giả mặc trường bào màu hồng.
Lão giả vừa xuất hiện đã nhìn chằm chằm vào chân của Barry.
Ông ta dụi dụi mắt, thấp giọng nói: “Không ngờ đã hồi phục rồi……đây rõ ràng là kỳ tích.”
Thân thể của ông ấy chợt lóe lên, biến mất khỏi thuyền, sau đó xuất hiện ở bên cạnh của Barry.
Ông ấy ngồi xuống, ôm lấy chân của Barry cố gắng ngửi.
“Ông già này, ông muốn làm gì thế hả?” Barry nắm chặt nắm đấm.
Ông già đó ngửi từ bên ngoài vào đến bên trong chân của Barry, lúc này mới trợn to hai mắt, kêu lên: “À há, mùi vị thoang thoảng này, chính là đóa hoa trong suốt của yêu tinh đây mà!”
Ông ta phấn khích nhảy cẫng lên, nói với Barry: “Barry, tôi thay mặt cho Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao, hi vọng dùng ba tầng thế giới làm thù lao, mua tọa độ của Yêu Tinh quốc từ cậu.”
Lão giả nhanh chóng nói tiếp: “Barry, cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội này, ba tầng thế giới có thể trả hết nợ nần của cậu, còn có thể dư lại một chút.”
“Xin lỗi, đây là của người khác tặng cho tôi, tôi cũng không biết tọa độ của Yêu Tinh quốc ở đâu cả?” Barry nói.
“Vậy sao? Thật là đáng tiếc.” Lão già ngậm ngùi thở dài.
Về chuyện này, Barry sẽ không nói dối.
Mọi hi vọng trong lòng của ông ta đều tan biến thành bọt biển.
Ông ta lấy con dấu của Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao ra, nhìn xung quanh một chút, nhanh chóng phát hiện ra Cố Thanh Sơn.
Ông già cầm lấy con dấu, đi đến trước mặt của Cố Thanh Sơn.
Ông ấy khom lưng cúi đầu chào hỏi một cách tao nhã.
“Thì ra cậu chính là người đã cứu vớt Đại học giả Moore.”
“Chỉ là ngồi thuyền thế này thôi thì không cần phải lấy ra con dấu tôn quý như vậy đâu.”
Cố Thanh Sơn chân thành nói: “Cảm ơn ông đã đến đây, tôi đúng thật là cần ngồi thuyền của các ông đến chỗ của chim Kinh Cức.”
Lão giả đánh giá hắn.
“Thì ra là chuyện này, ừm, khoảng hai mươi tuổi, rất trẻ, xem ra là phù hợp với điều kiện của chim Kinh Cức.”
“Mời nhanh chóng lên thuyền, chúng ta phải lập tức đi đến đó, bởi vì tiếng gọi của chim Kinh Cức đã bắt đầu được một khoảng thời gian rồi.”
“Được!”
Cố Thanh Sơn theo lão giả lên thuyền.
Hắn đứng ở trên boong tàu, nhìn xuống chỗ của Barry và Mèo Nhỏ.
“Nhớ bảo trọng đấy.” Barry nhìn hắn rồi vẫy vẫy tay nói.
“Nếu như quá nguy hiểm, thì tìm một nơi kín đáo, dùng dây hư không trở về.” Mèo Nhỏ dặn với theo.
“Tôi sẽ không mang nợ về đâu. ’ Cố Thanh Sơn bật cười đáp lại.
Hắn phải cố gắng hết sức.
Barry và Mèo Nhỏ đều gật gật đàu.
Lão giả vừa vẫy tay, vừa lớn tiếng nói: “Chúng ta xuất phát thôi, đến mảnh đất chim Kinh Cức đang kêu gọi.”
Thuyền nhanh chóng chuyển động, dần dần tăng tốc, trôi vào hư không bên ngoài cậu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa.
Đợi đến khi con thuyền không còn nhìn thấy nữa, Barry và Mèo Nhỏ vẫn đứng yên ở đó.
“Anh, chân của anh còn bao lâu nữa mới khỏi?” Mèo Nhỏ quan tâm hỏi.
Barry trầm ngâm: “Năm ngày, cho anh thêm năm ngày nữa là được.”
Mèo Nhỏ lộ ra nụ cười: “Thật tốt quá, ở chỗ này nhiều năm như vậy, năm ngày sau cuối cùng chúng ta có thể dạo phố mua đồ rồi.”
“Mua đồ? Tiền đâu ra?” Barry trừng mắt nói.
“Cố Thanh Sơn sẽ mang tiền về!” Mèo Nhỏ trả lời.
Barry vuốt vuốt cằm, rơi vào trầm tư.
“Cũng phải, thời gian năm ngày, có lẽ cậu ta đã chở đầy thuyền về……”
Barry xòe tay trái ra, rồi dùng tay phải đấm vào đó một phát: “Cứ quyết định vậy đi, năm ngày sau ba chúng ta cùng đến đảo suối nước nóng.”
“Wow, tuyệt quá!” Mèo Nhỏ vui vẻ hoan hô.
“Đương nhiên rồi.” Barry nghiêm túc: “Điều kiện là cậu ta phải còn sống trở về.”
Mèo Nhỏ cười hì hì một tiếng.
“Anh, cho dù là ở chư giới, dưới 30 tuổi có thể sử dụng hồn lực có bao nhiêu người? Hơn nữa, lúc em nhìn thấy sức anh ta dùng kiếm, rõ ràng kiếm thuật đã đến một cảnh giới nhất định, nhưng đáng tiếc lại bị tu vi của bản thân làm hạn chế thực lực của kiếm đạo.”
Barry cảm khái nói: “Đúng thế, chuyện chim Kinh Cức nhờ vả thường không phải là vấn đề nan giải gì, đối với một tân binh chỉ khoảng 20 tuổi thì với trình độ thân thủ này của cậu ta có lẽ là không chết được.”
Mèo Nhỏ có chút đăm chiêu nghĩ: “Em nhớ ra rồi, lúc anh khoảng 20 tuổi, vẫn còn bị ăn đòn đấy. ’
“Nhiều chuyện!”
Trong dòng chảy hỗn loạn của hư không, một con thuyền lớn đang tiến về phía trước.
Tốc độ của con thuyền vô cùng nhanh, đến nỗi có rất nhiều thứ ẩn giấu trong hư không này, đều lần lượt tò mò theo dõi nó.
Thỉnh thoảng sẽ có một số quái vật đặc biệt khổng lồ xuất hiện trong dòng chảy hỗn loạn hư không, nhào về phía con thuyền.
Vào mỗi lúc như thế, con thuyền lớn này sẽ bộc phát ra một chùm sáng, bao lấy cả con thuyền.
Con thuyền đẩy mạnh tốc độ, đâm thẳng vào quái vật.
Con thuyền đi xuyên qua cơ thể của con quái vật mà không gây ra bất cứ tiếng động nào, rồi tiếp tục di chuyển về phía xa.
Trên người con quái vật, xuất hiện một lỗ thủng cực lớn.
Đây là thuyền của Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao.
Sau khi trải qua vô số năm tìm tòi, cái bọn họ có được chính là cách đối phó với đủ loại vấn đề khác nhau xuất hiện trong hư không.
Trên thuyền.
Trong một căn phòng.
Căn phòng Cố Thanh Sơn chọn lần này là điện Lan Thảo của Bách Hoa Tông.
Hắn ngồi ở một góc trong đại điện trống trải, lật xem linh thực và đan dược trên cái khay.
Đây đều là những thứ tự động xuất hiện khi hắn vừa bước vào phòng.
Số đan dược và linh thực này đều mang đậm phong cách của Bách Hoa Tông, vừa nhìn đã biết đó là tác phẩm của Bách Hoa Tiên Tử và Tần Tiểu Lâu.
Trong căn phòng còn đang đốt một lò tinh thần hương, đây chính là loại mà Cố Thanh Sơn hay dùng.
Dựa theo trí nhớ của hành khách, từ vật không có mà biến thành vật chân thật hiện hữu, việc này tuyệt đối không phải là một việc đơn giản.
Cố Thanh Sơn lần nữa cảm thấy khâm phục trước sức mạnh của Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao.
Hoàn cảnh như điện Lan Thảo, quả thực rất thích hợp để hắn tiến hành đột phá.
Nhưng mà Cố Thanh Sơn không hề cảm thấy hối hận về việc đã chọn chỗ nghèo nàn lần trước.
Đó cũng là một loại thả lỏng.
Cố Thanh Sơn lấy một viên đan dược ra, nhét vào trong miệng.
Đan dược lập tức hóa thành một dòng nhiệt ấm, nhập vào trong cơ thể của hắn.
Linh lực khổng lồ bắt đầu dâng trào.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào dòng gợi ý trên giao diện thao tác Chiến Thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...