Cố Thanh Sơn chợt nảy ra một ý tưởng.
Vẻ mặt của hắn thoáng trở nên hơi nghiêm túc, giọng trầm ấm nói: "Lão Triệu, ngươi thật sự cảm thấy lần này ta làm không đúng phải không? Thật ra, mấy năm gần đây ngươi cũng nên hiểu rõ ta rồi chứ, vậy tại sao ngươi vẫn không tin ta?"
Triệu Ngũ Chuy thấy hắn hỏi mình nghiêm túc đến thế, lửa giận trong lòng cũng đã hơi tiêu một chút, nhưng vẫn không chịu được điệu bộ của Tề Diễm.
Gã ta đứng lên quát: "Vậy ngươi hãy nói cho ta biết là bao lâu nay, ngoại trừ việc ngươi biếu tặng một đống tài nguyên quý giá cho nàng ta ra, thì ngươi có chiếm được thứ gì không?"
"Tề Diễm! Ngươi thật sự không thể theo đuổi La Sát Nữ thêm nữa đâu. Nàng ta vốn không muốn cùng ngươi đạo lữ song tu gì cả! Ngươi với không tới nàng ta đâu!" Triệu Ngũ Chuy lớn tiếng nói.
Diệp Ánh Mi cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Đùng!
Trái tim của Cố Thanh Sơn rơi về chỗ cũ.
... Rốt cuộc hắn đã biết được chủ trương của Tề Diễm là gì rồi!
Chẳng trách ánh mắt của hồ ly trắng nhìn hắn có chút gì đó hơi khác thường.
Chẳng trách La Sát Nữ lại tặng mặt nạ của mình cho hắn.
Thật không ngờ Tề Diễm lại muốn song tu cùng La Sát Nữ!
Sau vài lần thăm dò đối phương, rốt cuộc hắn đã biết được chủ trương của Tề Diễm!
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, trong lòng Cố Thanh Sơn suy nghĩ đủ mọi biện pháp, hắn cũng nhớ lại một vài chuyện trước đó.
Quay trở lại thời điểm hắn trên đường quay về tông môn, chiếc thuyền bay chở đầy vật tư đó lại xuất hiện trong đầu của hắn lần nữa. Đó chính là tài nguyên được dùng để đối lấy đan dược kéo dài sinh mệnh cho Thái thượng trưởng lão Vương Hồng Đao.
Trong khi đó, nơi này lại là một thế giới không còn cách nào tái tạo lại được nguồn tài nguyên...
Huống chi, sức chiến đấu cao nhất của Quảng Dương môn lại bị ngườI khống chế như vậy, thế thì La Sát Phong nảy sinh chút ham muốn với Quảng Dương môn cũng là chuyện rất thường tình.
Ở trong tình cảnh thế này, Tề Diễm lại muốn song tu cùng La Sát Nữ tiếng tăm lừng lẫy.
Thật chẳng khác nào đang đùa với lửa.
Thế nhưng!
Tuy Tề Diễm vô tình ích kỷ nhưng cũng đâu phải tên ngu.
Đúng thế, Tề Diễm là tên háo sắc, nhưng theo những ghi chép trong mấy năm nay thì hắn ta chưa từng bởi vì háo sắc mà mắc phải sai lầm gì cả. Ngay cả mỹ nhân tuyệt sắc như Sơ Liễu mà cũng không thể khiến Tề Diễm buông bỏ đề phòng, chỉ vì đối phương là người có tay nghề cao siêu trong trận pháp.
Đó chính là một tên vừa khôn ngoan vừa cực kỳ cẩn thận.
Một người như vậy sẽ ở trong tình huống như thế nào mới liều lĩnh lao đầu vào những mối nguy hiểm to lớn, hợp tác với một thế lực bên ngoài lớn mạnh hơn mình gấp mấy lần?
Trừ phi tình cảnh của Tề Diễm rất xấu, nếu không cũng không làm như vậy...
Trong lúc Cố Thanh Sơn suy tư, thời gian đã qua mấy hơi thở.
Hai vị đường chủ nhìn thấy “Tề Diễm” trầm mặc, cứ tưởng hắn còn cố chấp không chịu nghe khuyên bảo. Vì thế bọn họ không thể khống chế lửa giận trong lòng nổi nữa.
Triệu Ngũ Chuy không nhịn được siết chặt nắm đấm. Vẻ mặt Diệp Ánh Mi cũng dần dần chuyển sang lạnh lẽo.
Lúc này, chợt nghe “Tề Diễm” thở dài một tiếng. Hắn đứng lên, chắp hai tay lại với nhau rồi bước từng bước một đi tới bên cạnh đài cao.
"Ánh Mi tỷ, lão Triệu, hai người thấy ta ngu lắm sao?" Hắn hỏi.
Hai đại tu sĩ Thái Hư cảnh sững sờ.
Rõ ràng đang nói về chuyện của La Sát Phong, sao đột nhiên nhảy lên người bọn họ rồi?
Ngu…
Bọn họ dần tỉnh táo lại.
"Đúng thế, tuy rằng ngươi lạnh lùng cay nghiệt, làm việc quái đản..." Triệu Ngũ Chuy lẩm bẩm nói.
Diệp Ánh Mi cũng không tự chủ được gật đầu.
Từ xưa đến giờ, Tề Diễm quả thật rất ít khi làm chuyện gì ngu xuẩn.
Hắn rất thông minh, nếu không thì sao có thể tu hành đến cảnh giới Thái Hư kia chứ.
Đã vậy, tại sao hắn phải làm như vậy?
Hai tu sĩ Thái Hư cảnh không hẹn mà cùng nghĩ đến một việc giống nhau. Lửa giận trong lòng bọn họ dần dần lắng xuống, ngược lại dâng lên nghi vấn mới.
"Tề Diễm, ngươi hãy nói thật cho ta biết đi, tại sao ngươi lại theo đuổi La Sát Nữ chứ?" Diệp Ánh Mi hỏi.
Cố Thanh Sơn yên lặng mấy hơi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ về những tin tình báo mà mình nhận được.
Bọn họ đang cố gắng lôi kéo "Cố Thanh Sơn", đồ đệ của mình.
Tuy rằng kiểu lôi kéo này được che giấu dưới một cái danh vô cùng quang minh chính đại là “Trưởng bối tặng quà gặp mặt”, thậm chí ngay cả Cố Thanh Sơn cũng không nghi ngờ việc này, nhưng điều đáng nghi là sau đó Triệu Ngũ Chuy lại chủ động đưa ra lời giải thích với Tề Diễm.
Gã ta là đại tu sĩ Võ đạo ở cảnh giới Thái Hư, thế mà lại chủ động giải thích với kẻ địch của mình, thật đúng là rỗi hơi làm việc thừa thãi.
Lúc này, có một đầu mối nào đó đã loáng thoáng hiển hiện ra.
Triệu Ngũ Chuy và Diệp Ánh Mi đều có một loại ý nghĩ nào đó với "Cố Thanh Sơn".
Một loại ý nghĩ nào đó...
Thông tin tình báo quá ít, không đủ để suy ra.
Vậy thì đổi sang một hướng suy nghĩ khác.
Bọn họ thay đổi thái độ với "Cố Thanh Sơn" là bắt đầu từ lúc nào?
… Đúng rồi, từ khi mình trả lời rằng lễ bái sư còn chưa hoàn thành.
Một khi lễ bái sư còn chưa thành, thì Cố Thanh Sơn vẫn chưa phải là đồ đệ chính thức của Tề Diễm.
Nhưng mà lễ bái sư sớm muộn gì cũng sẽ hoàn thành, và "Cố Thanh Sơn" sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đồ đệ của Tề Diễm. Hơn nữa, Tề Diễm chắc chắn sẽ không tặng đồ đệ của mình cho kẻ khác.
Như vậy không phù hợp với lẽ thường.
Nếu suy nghĩ theo hướng này, thế thì…
Chỉ có một tình huống duy nhất có thể xảy ra khiến cho bọn Triệu Ngũ Chuy có khả năng sẽ nhận được "Cố Thanh Sơn", đó chính là khi Tề Diễm chết rồi.
Không sai, đây chính là đáp án duy nhất.
Từ kết cục của Tề Diễm liền có thể suy ra tình trạng của Tề Nhược Nhai.
Mặt khác, Vương Hồng Đao vẫn chưa xuất hiện.
Ông ta đi đâu, làm gì rồi?
Điều này hết sức rõ ràng.
Trong lòng Cố Thanh Sơn hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.
Từ suy đoán này, suy ngược lại những chuyện mà hắn tnhìn thấy trước đó, mọi manh mối tương ứng đều dần dần hiện ra rõ mồn một.
Hai vị Đường chủ sợ La Sát Nữ.
Bọn họ chưa một lần nhắc đến chuyện trưởng môn Tề Nhược Nhai độ kiếp.
Thái thượng trưởng lão Vương Hồng Đao vắng mặt không đến nghị sự.
Không một ai biết Vương Hồng Đao đang ở đâu.
Ngoài ra, còn có một tin càng quan trọng hơn là: Thời gian phân phát linh thạch cho tu sĩ tông môn bị lùi lại.
Đây chẳng lẽ là toàn bộ nguyên nhân?
Cố Thanh Sơn lại nghĩ tới con thuyền bay chở đầy vật tư kia.
Từng suy nghĩ một xuất hiện trong đầu Cố Thanh Sơn rồi nhanh chóng xâu chuỗi lại với nhau, hình thành một mạch suy đoán mới.
Thời gian lại trôi qua thêm vài hơi thở.
Triệu Ngũ Chuy không nhịn nổi nữa, nói: "Tề Diễm, Diệp đường chủ đang hỏi chuyện ngươi, tại sao ngươi không trả lời."
Cố Thanh Sơn đột nhiên lên tiếng: "Bởi vì ta cảm thấy phụ thân ta không thể vượt qua thiên kiếp lần này."
Một lời này như sấm sét giáng thẳng xuống đầu, chấn động đến mức khiến hai đại tu sĩ Thái Hư cảnh gần như muốn động thủ ngay lập tức.
"Tại sao?" Triệu Ngũ Chuy hỏi. Gã cụp mắt xuống, dốc hết sức lực hòng che giấu sát khí trong người.
"Thật ra phụ thân đã bị thương chữa trị mãi không dứt, vì vậy lần độ kiếp này là một việc quá miễn cưỡng đối với ông." Cố Thanh Sơn nói.
Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy liếc mắt nhìn nhau một cái.
Xem ra còn một sự thật khác Tề Diễm không biết..
Lúc này, hai vị Đường chủ mới thoáng buông lỏng một chút.
"Tề Diễm, thật không dám tin ngươi lại nói ra chuyện bí mật như vậy với ta." Triệu Ngũ Chuy nói.
Diệp Ánh Mi cũng lắc đầu một cái.
"Thật ra chuyện này không quan trọng, chắc chắn không quan trọng bằng việc chúng ta có thể sống tiếp được nữa hay không." Cố Thanh Sơn nói một câu không hiểu đầu đuôi ra sao.
Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy nghe xong, vẻ mặt hơi động.
"Chúng ta?" DiệpÁnh Mi thì thầm nói một câu.
Triệu Ngũ Chuy cũng vội vàng hỏi ra: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Tề Diễm, đầu óc ngươi có phải bị hỏng rồi không, mấy lời ngươi nói chẳng ai hiểu hết."
Cố Thanh Sơn bất chợt nổi trận lôi đình, chân bước nhanh đi đến trước mặt Triệu Ngũ Chuy, dùng ngón tay chọt vào lồng ngực gã. Hắn giận dữ quát lớn: "Triệu Ngũ Chuy, chúng ta sắp xong đời rồi! Chết ở trong miệng Giới Ma, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có! Mà bây giờ ngươi còn ở trước mặt của ta giả vờ giả vịt!"
Một câu nói này đột nhiên đánh sâu vào trong thâm tâm của Triệu Ngũ Chuy, khiến gã ta bất chợt ngây ngẩn.
"Ngươi nói vậy là có ý gì, ta nghe không có hiểu…" Gã lẩm bẩm trong miệng.
Lời của đối phương rốt cuộc là đang nói đến chuyện gì đây, gã thật không dám xác định. Nhưng có một chuyện gã biết rất rõ, loại người như Tề Diễm chắc chắn sẽ không lấy chuyện sinh tử ra đùa giỡn.
Diệp Ánh Mi trầm giọng nói: "Tề Diễm, ngươi nói rõ ràng cho ta."
Cố Thanh Sơn cười lạnh một tiếng: "Các ngươi cảm thấy chúng ta còn sống được bao lâu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...