"Xem này, đây chính là thẻ bài này, nó chứng kiến cuộc trò chuyện của ta và Tô Tuyết Nhi."
Bà ta truyền sức mạnh vào, ném thẻ bài vào trong không trung.
Một thứ như tranh mở ra
Tô Tuyết Nhi và Isha đứng ở trên đỉnh núi.
Tiếng đối thoại vang lên.
Isha hòa hoãn ôn nhu mà hỏi: "Tô Tuyết Nhi, ngươi có muốn bái ta làm thầy hay không?"
Chờ một hơi, sau đó là tiếng của Tô Tuyết Nhi.
"Tôi quyết định bái người làm thầy."
Hình ảnh đến đây là kết thúc.
Đây là bằng chứng.
Isha thu hồi thẻ bài lại, lớn tiếng nói: "Các ngươi cũng nghe rồi đó, đây là cô ta muốn bái ta làm thầy; bây giờ lại ở đây lừa dối Trưởng Giới Luật, điều này chứng minh phẩm chất của cô ta không tốt."
Trong hư không, không ít tiếng vang lên: "Người như vậy, sau này sẽ là mối họa lớn."
"Đúng vậy, một khi có tiền đồ tốt hơn liền muốn từ bỏ đạo sư mình chọn, ai dám dạy cô ta chứ?"
"Xử tử đi, người như cô ta coi như có nắm giữ sức mạnh cũng sẽ không mang lợi ích đến Đảo Sương của chúng ta."
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Bọn họ đột nhiên ngậm miệng.
Rất nhiều ma quỷ to lớn đi tới trên quảng trường, bao vây Tô Tuyết Nhi
Kết cục của cô không cần nói cũng biết.
Tiếng nói già nua nói: "Tô Tuyết Nhi, cuối cùng ngươi còn có gì muốn nói nữa không?"
Tô Tuyết Nhi nói: "Tôi quả thật có đi gặp bà ta, nhưng đó là do bà ta yêu cầu tôi đến."
"Xin hãy tin tôi, tôi chưa bao giờ bái bà ta làm thầy."
Cô nhìn qua Hắc Bào Ma Chủ, hai hàng nước mắt chảy xuống: "Đại nhân Trưởng Giới Luật, ta vừa trải qua một cuộc hãm hại, không biết người còn nhớ."
Trên người Huyết Bào Ma Chủ sôi trào sát ý, nhưng sau khi nghe lời này, trong nháy mắt tiêu tan.
"Đúng thế... Mấy nữ sinh nói xấu ngươi luyện tập tà pháp..."
Huyết Bào Ma Chủ bỗng nhiên nhớ lại chuyện cũ.
Năm đó ông ta hơn mười tuổi, một người con của đạo sư đã từng ám hại ông ta.
Mãi đến khi ông ta chết đi, một người đạo sư thiện tâm khác không nhịn được điều tra chân tướng.
Cuối cùng chân tướng rõ ràng, mọi người thình lình phát hiện ông ta bị hãm hại vu tội.
Nhưng là ông ta đã chết.
Thế giới Đảo Sương là một chỗ thần kỳ.
Chỉ có chết ở chỗ này, mới có hi vọng phục sinh.
Nhưng loại hy vọng này, cũng có giới hạn.
Từ xác chết được nước biển cuốn trôi đến Đảo Sương thì ông đã chết một lần.
Bị cự thú Vận Mệnh nuốt chửng, ông lại chết thêm một lần nữa.
Ông ta đã không thể sống lại rồi.
Chỉ có thể biến thành thây khô, mới có thể thức tỉnh lại lần nữa.
Đây chính là Vận Mệnh từ nhỏ của ông ta.
Từ đó về sau, ông ta liền thề sẽ không trơ mắt ra nhìn bất luận một kẻ nào chịu oan khuất nữa.
Huyết Bào Ma Chủ kiềm chế lại tức giận, ngẫm lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
Ông ta trầm giọng nói: "Isha, để cho công bằng, ngươi nên đưa thẻ bài kia cho viện trưởng kiểm tra đi đã."
"Dĩ nhiên là được." Isha không chút nghĩ ngợi nói.
Bà ta ném thẻ bài lơ lửng ở trong không trung.
Thẻ bài lập tức bay đi.
Trong hư không, một bàn tay giống như một vỏ cây xù xì vươn ra cầm lấy thẻ bài
"Chỉ cần một lần khám nghiệm đơn giản, chúng ta có thể nhìn thấy chân tướng." Giọng nói già nua vang lên.
Một cái tay khác của Viện trưởng ở trong hư không nhẹ nhàng kéo.
Một cái răng nanh thật dài bị viện trưởng rút ra.
Trên cái răng nanh này điêu khắc một đàn sói.
"Đi, tìm đến hai chủ nhân của giọng nói." Giọng già nua nói.
Răng nanh liền biến mất.
Một đàn sói xám bậc nhảy ra.
Mấy con sói xám chạy vội đến dưới chân đạo sư Isha ngửi một cái, dừng lại bất động.
Mấy con sói xám khác chạy về phía Tô Tuyết Nhi.
Mọi người hiểu rõ.
Quả nhiên là Tô Tuyết Nhi -- chờ chút, tựa hồ không đúng!
Chỉ thấy mấy con sói chạy qua người Tô Tuyết Nhi, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cô lấy một chút.
Vậy mấy con sói tháo chạy đến lề quảng trường dừng lại bất động.
Chúng nó ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hướng về phía nơi sâu xa của học viện nơi phát ra những tiếng tru thật dài.
Giọng nói già nua lại vang lên.
Lần này, nó trở nên hơi nghiêm khắc.
"Mọi người xem đi, kết quả đã rõ."
"Một giọng nói là đạo sư Isha, còn một giọng khác đã biến mất trong học viện, không cách nào tìm ra được nữa."
Huyết Bào Ma Chủ nhìn Tô Tuyết Nhi, ánh mắt trở nên dịu dàng
Quả nhiên, chân tướng đều cần phải chờ đến phút chót mới được phơi bày.
Huyết Bào Ma Chủ bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói: "Nếu đã như vậy, giọng nói kia không phải là đến từ Tô Tuyết Nhi, hình ảnh vừa nãy cũng đã bị động tay vào rồi."
"Đúng, mấy trăm năm qua, bầy sói tìm kiếm chưa từng bị sai."
Giọng già nua thở dài, tiếp tục nói: "Đứa bé này đúng là bị vu hại."
Viện trưởng đích thân xác nhận kết quả rồi.
Có vẻ việc này là thật rồi.
Trong hư không, vang lên tiếng nghị luận sôi nổi.
Những lời nghị luận vang lên không ngừng, càng ngày càng có thêm nhiều người tham gia.
Một đạo sư lại dám dùng cách thức như vậy nhằm che giấu viện trưởng và Trưởng Giới Luật.
Bà ta đang nghĩ cái gì trong đầu thế?
Hay bà ta đã không còn muốn sống nữa rồi?
Trong lòng Isha dâng lên một nỗi sợ hãi trước giờ chưa từng có.
Bà ta hét lớn: "Mọi chuyện không như mọi người nghĩ đâu; viện trưởng, xin ông hãy kiểm tra thật kỹ lại thẻ bài của ta đi, nó thật sự không hề có vấn đề nào cả?!"
Bàn tay đầy nếp gấp như vỏ cây cầm thẻ bài có chút do dự trong hư không.
Ông ta rõ ràng đã đích thân kiểm chứng sự thật của chuyện này, bà ta còn đòi ông ta kiểm tra lại lần nữa?
Lúc này, Tô Tuyết Nhi lại kéo lấy tay áo của Huyết Bào Ma Chủ.
Cô rụt rè nói: "Trưởng Giới Luật, hay là chúng ta bỏ qua chuyện này đi. "
Hắc Bào Ma Chủ quay đầu nhìn cô gái đứng bên người mình.
Một cảnh này quen thuộc đến mức nào.
Giống hệt cô học trò của mình năm xưa
Hồi đó cũng như thế.
Cứ mỗi lần bị người khác bắt nạt con bé luôn dùng dáng vẻ này, làm hành động và dùng giọng điệu như vậy với ông ta.
Giống như đúc vậy.
Đáng tiếc, hồi đó ông mới trở thành đạo sư tập sự, cho nên cũng không được xem là một người mạnh mẽ có thể khiến mọi người đều phải kiêng kỵ.
Vì thế, bản thân lắm lúc không thể đòi lại công bằng giúp học trò.
Năm đó, con bé vì làm học trò của ông mà đã chịu không biết bao khuất nhục.
Đáng thương thay...
Ầm!
"A a a ah ah ah ah!"
Huyết Bào Ma Chủ điên cuồng hét lên, đột nhiên máu quyết trong người sục sôi, rồi không rõ vì sao một vùng biển đẫm máu rộng mênh mông hình thành trên bầu trời.
Cả vùng biển bao phủ toàn bộ học viện, để mỗi người đang quan sát đều không tự chủ có ý nghĩ muốn bỏ chạy.
Ngay cả những người của học viện cũng đều rùng mình khi đứng trước loại sức mạnh thế này.
Hắc Bào Ma Chủ trừng mắt nhìn Isha, cười gằn nói: "Isha, ngươi dám lừa dối ta trắng trợn như thế, còn muốn ra tay với học trò của ta, hôm nay ta phải lấy mạng của ngươi. "
"Không! Viện trưởng cứu ta!" Isha bị dọa đến điên rồi, bà ta cuống quýt gào khóc kêu cứu.
"Dừng tay!" Giọng nói già nua vang lên.
Đại nạn sắp xảy ra đến nơi rồi, viện trưởng không còn tâm trạng để ý đến thẻ bài trong tay nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...