Để chế tạo hoặc tu sửa một vũ khí cần lò lửa, túi khí, búa rèn, đe, kìm và đá mài. Nhiệm vụ ngày tận thế trước kia đã hoàn thành, giờ đây hắn có thể nhanh chóng tu sửa kiếm Triều Âm rồi.
Giờ đang là thời gian rảnh rỗi, hắn liền tranh thủ xem xem có thể sửa chữa thanh kiếm Triều Âm này hay không.
Muốn thi triển thuật Khống Kiếm cần ít nhất hai thanh kiếm mới kết hợp được cả công lẫn thủ. Bây giờ Địa ngục đã đến gần lắm rồi, vậy nên Cố Thanh Sơn càng phải cố gắng tăng thực lực lên hết sức.
Hắn cầm túi hương bảy màu, dùng thần niệm thăm dò bên trong.
Đồ đạc trong kho dự trữ đồ của Bách Hoa tông đúng là lộn xộn thật, thậm chí một vài đồ còn có vết tích người dùng, vài bếp lò và đĩa bát quái còn khắc tên tông phái và tên người nữa. Chẳng biết mấy món đồ này là do Bách Hoa tiên tử đánh thắng đối thủ hay là “lấy” của đối thủ, nói chung là mấy thứ này lộn xà lộn xộn chồng chất lên nhau, bừa bộn không chịu được.
Vì thế, nếu muốn tìm được đồ trong này thường tốn khá nhiều thời gian, khiến mỗi lần tìm đồ đều làm Cố Thanh Sơn thấy nhức hết cả đầu. Sau này có thời gian nhất định phải sắp xếp lại chỗ này cho thật gọn gàng mới được, hắn tự nhủ.
Mất một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng gom đủ dụng cụ dùng để luyện khí.
Phương pháp tu sửa kiếm khí hắn cũng hiểu rõ rồi.
Mọi thứ đều đã đủ, bắt đầu tu sửa thôi.
Không đợi Cố Thanh Sơn ra lệnh, kiếm Triều Âm đã hiện ra từ trong không khí, kích động nằm bên cạnh lò luyện, thấp thỏm lật tới lật lui.
“Vội gì chứ, bình tĩnh nào.” Cố Thanh Sơn nói.
Nghe vậy, kiếm Triều Âm liền bất động.
Nhưng nó vừa bất động, âm thanh leng keng lại truyền ra từ lò sắt.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm, thấy kiếm Triều Âm nằm trên lò sắt hơi rung rung.
“Ngươi đừng lo, không sao cả.” Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói.
Bản thân hắn học được nhiều kỹ thuật rèn như vậy cũng không phải chỉ để trưng. Cố Thanh Sơn bắt quyết, dùng linh lực tác động lên lò làm lò luyện sáng bừng lên. Sau đó, hắn lấy ra hơn mười nguyên vật liệu, đặt chúng lơ lửng giữa không trung.
Đợi khi nhiệt độ lò đạt yêu cầu, Cố Thanh Sơn theo trình tự tu sửa mà cho bảy loại nguyên liệu vào trong đó, cuối cùng kiên nhẫn ngồi đợi bảy nguyên liệu chuyển sang trạng thái lỏng.
Trên giao diện Chiến Thần chợt hiện ra những dòng chữ.
[Người chơi có thể dùng hồn lực tăng tốc quá trình tu sửa.]
[Xét thấy người chơi đang luyện nguyên liệu, xin hỏi người chơi có cần tăng tốc quá trình hòa tan nguyên liệu không?]
“Có.” Cố Thanh Sơn lập tức nói.
[Tốn ba hồn lực tăng nhanh một giờ, tốn năm hồn lực tăng nhanh hai giờ, tốn mười hồn lực hóa lỏng.]
“Hóa lỏng.” Cố Thanh Sơn chọn.
Trong lò luyện, thế lửa tăng vọt, bảy loại nguyên liệu cùng hóa lỏng tạo nên một chất lỏng bảy màu.
Cố Thanh Sơn đặt kiếm Triều Âm vào trong lò luyện. Hắn cẩn thận phóng thần niệm ra kiểm soát chất lỏng bảy màu kia, bôi chúng lên thân kiếm Triều Âm.
Giao diện Chiến thần lần nữa hiện lên những dòng thông báo.
[Muốn nguyên liệu ngấm hoàn toàn vào thân kiếm cần ba ngày, người chơi có muốn tăng nhanh quá trình không?]
“Có.” Cố Thanh Sơn nói.
[Tốn mười hồn lực tăng nhanh một ngày, tốn hai mươi hồn lực tăng nhanh hai ngày, tốn ba mươi hồn lực để hoàn thành.]
Cố Thanh Sơn nói: “Hoàn thành.”
[Đã tốn hồn lực.] Hệ thống báo.
Trong lò luyện, chất lỏng bảy màu lập tức ngấm nhanh vào kiếm Triều Âm.
Kế tiếp, những nguyên liệu khác cũng được lần lượtxử lý.
[Người chơi có…]
“Đợi đã.” Cố Thanh Sơn dừng thông báo của hệ thống.
“Không thể lấy hết hồn lực trong một lần luôn à? Cứ lấy từng ít một, từng đao từng đao cắt thịt của tôi sẽ rất ảnh hưởng đến tâm tình của tôi.” Hắn phản đối.
Hệ thống im lặng một lúc rồi nói: [Vì thái độ hào phóng của người chơi, chỉ cần lấy 560 hồn lực trong một lần để tăng tốc quá trình tu sửa kiếm.]
“Tăng tốc thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
[Mỗi lần người chơi tiến hành một bước trong quá trình tu sửa là sẽ hoàn thành ngay.] Hệ thống đáp.
Cố Thanh Sơn xem hồn lực của mình.
[Hồn lực còn lại: 5560/300.]
“560? Không tệ lắm, như vậy hồn lực của mình sẽ còn tròn chẵn 5000.” Hắn bảo.
[Người chơi có đồng ý thanh toán 560 điểm hồn lực, tăng tốc quá trình tu sửa kiếm khí không?]
“Thanh toán.”
…
Quả nhiên, sau khi trả 560 điểm hồn lực, tốc độ tu sửa kiếm khí nhanh hơn hẳn.
Mười lăm phút sau, chỉ còn vài bước nữa là kiếm Triều Âm sẽ được sửa xong. Đúng lúc ấy, máy truyền tin của Cố Thanh Sơn rung lên. Hắn không muốn để ý đến nó, bởi lúc này hắn chỉ muốn làm xong việc tu sửa kiếm Triều Âm, còn những chuyện khác nói sau.
Máy truyền tin réo liên tục bốn năm lần nhưng hắn cũng không nhận.
Giọng nói Nữ Thần Công Chính đột nhiên vang lên: [Thưa ngài, cuộc gọi này ngài buộc phải nhận.]
“Tại sao?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên.
[Tình hình thế giới có biến động, là cuộc gọi khẩn cấp từ Hoàng hậu Phục Hy.]
Cố Thanh Sơn buộc phải dừng tay.
Kiếm Triều Âm trong lò luyện bất mãn kêu lên một tiếng, nhưng Cố Thanh Sơn giả vờ như không nghe thấy, kết nối đường dây.
“Cuối cùng cậu cũng chịu tiếp máy!” Âm thanh của Hoàng hậu vang lên từ bên kia máy truyền tin.
“Điện hạ, có chuyện gì vậy?” Qua giọng điệu của đối phương, Cố Thanh Sơn nhận ra sự khác thường trong đó.
Hoàng hậu nói: “Quân chiến giáp cơ động của Đế quốc đang di chuyển về phía biên giới, chẳng mấy chốc mà chúng sẽ đến được chỗ giao nhao giữa Đế quốc và Liên Bang. Không những thế, bảy hạm đội của Đế quốc cũng đang bắt đầu tập kết!”
“Sao người không…” Cố Thanh Sơn định nói thì chợt nhận ra.
Thiết Mạc.
Chỉ có hoàng đế mới điều khiển được Thiết Mạc.
Địa ngục Hàn băng sắp lan ra toàn thế giới, vậy mà ở thời điểm này Hoàng đế Phục Hy lại phát động chiến tranh!
- ----------------
Tại hành cung nằm trên một ốc đảo ở sa mạc.
Xung quanh rất yên tĩnh, Hoàng hậu đứng một mình bên ngai vàng. Bà nhẹ nhàng vuốt ve ngai vàng, trên gương mặt toát lên vẻ hoài niệm và bi thương.
Một lúc sau, Hoàng hậu lấy quang não cá nhân ra, mở giao diện lên, nhập một chuỗi mật khẩu thật dài.
Giao diện chuyển hướng sang một vùng hoàn toàn trống không.
Đây là một nhà an toàn đặc biệt, chỉ có Hoàng đế Phục Hy và bà biết đến sự tồn tại của nó. Đây là bí mật độc quyền thuộc về ông ta và bà.
Hoàng hậu nói với quang não: “Trước đây, ông bảo hành cung cũ rồi, muốn chi tiền tu sửa nhưng tôi không đồng ý. Vì vậy, tôi với ông vì chuyện này mà cáu kỉnh nhau. Bây giờ tôi đổi ý rồi, sau này ông muốn sửa nơi nào thì sửa nơi nấy, tôi không phản đối.”
“Ông có lúc lại thích từ bỏ đất nước để đi du ngoạn, bị tôi mắng là ông không chịu trách nhiệm với quốc gia đại sự... Sau này, chỉ cần ông muốn đi đâu tôi sẽ đi theo đó, cũng không trách mắng gì ông nữa.”
“Vòn người phụ nữ kia, tôi vẫn luôn cấm không cho cô ta xuất hiện trước công chúng, bây giờ tôi cũng xin lỗi ông. Ngày mai, tôi sẽ đón cô ta vào cung.”
Hoàng hậu lau khóe mắt, nói: “Ông về đi, được không?”
Bà nín thở nhìn quang não, trên đó vẫn trống rỗng.
Khoảng chục giây sau, trên quang não bỗng xuất hiện dòng chữ.
“Valrhona, nếu bà chết và có mặt ở Địa ngục, tôi sẽ để bà là Hoàng hậu của tôi một lần nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...