Cố Thanh Sơn tiêu tốn mất cả buổi sáng chỉ để nghe thầy mắng ngược mắng xuôi.
Lúc ăn cơm trưa thì Trương Anh Hào đến.
"Cậu đừng có vội vàng, phải học một cách chậm rãi, cậu nhất định phải học được cách sắm vai một người khác, phải cảm nhận được cậu chính là hắn, hắn chính là cậu." Trương Anh Hào nói.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ ăn cơm.
Lúc ăn được một nửa rồi thì đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó, liền quay sang hỏi Trương Anh Hào: "Minh tinh điện ảnh bước ra từ chỗ này rất nhiều đúng không?"
"Chỉ cần là những người có tiếng trong giới diễn xuất thì hầu như đều tốt nghiệp ở đây cả." Trương Anh Hào nói.
Cố Thanh Sơn như có điều suy nghĩ.
Vừa mới ăn được một nửa bữa cơm thì hắn đôt nhiên đi ra ngoài một lát.
"Cậu đi đâu thế?" Trương Anh Hào hỏi.
"Tôi đến phòng triển lãm vinh danh xem một chút." Cố Thanh Sơn trả lời.
"À, được đấy, ở đó có rất nhiều dụng cụ biểu diễn mà các bậc thầy diễn xuất đã từng sử dụng, rất đáng để xem." Trương Anh Hào hiểu ra.
"Đúng vậy, rất đáng để xem." Cố Thanh Sơn cũng nói.
Trên giao diện Chiến Thần vẫn giữ nguyên một dòng nhắc nhở y như cũ.
"Đã chi ra 300 hồn lực, hồn lực còn lại là: 5000/300."
Chỉ trong vòng một buổi chiều mà Cố Thanh Sơn đã vượt qua được tất cả những bài kiểm tra về diễn xuất.
Buổi tối.
Trên phi thuyền lúc quay về biệt thự trên núi.
"Tôi thực sự không dám tin." Trương Anh Hào nói.
"Đúng vậy, anh có gian lận không đấy?" Diệp Phi Ly cũng nói.
"Tôi rất có thiên phú!" Cố Thanh Sơn mặt dày nói.
"Nhưng mà bây giờ cậu đã tốt nghiệp rồi, có phải cậu sẽ lập tức đi sắm vai cái người kia không?" Trương Anh Hào hỏi hắn.
"Không, tôi định sẽ ở lại đây thêm một thời gian nữa." Cố Thanh Sơn trả lời.
"Vì sao lại như thế?"
"Tôi cứ luôn cảm thấy có chút bất an." Cố Thanh Sơn nói một cách mất tự nhiên.
Phi thuyền đáp xuống.
Lúc này trời đã tối rồi, thế nhưng phía bên ngoài biệt thự vẫn còn có ảnh lửa bập bùng.
Liêu Hành ngậm điếu thuốc, ông ta đang ngồi chồm hổm trên mặt đất đốt vàng mã.
"Ông đang tưởng niệm người thân à?" Cố Thanh Sơn hỏi ông ta.
"Thang Quân, một người anh em của tôi." Liêu Hành đáp lời.
"Cái tên này nghe rất quen tai, hình như là một nhà khoa học nào đấy thì phải." Diệp Phi Ly hỏi.
"Đúng thế, ông ấy là nhà khoa học nghiên cứu về gen, còn tôi thì học hóa lý, chúng tôi không hề có sự cạnh tranh về mặt học thuật cho nên từ từ trở thành bạn của nhau."
Liêu Hành đốt vàng mã xong thì liền đứng dậy phủi chỗ tro bám trên người rồi nói: "Lúc mà tôi bị Cửu phủ truy sát, may mà có ông ấy nên tôi mới có thể giả chết để thoát thân."
Bọn họ vỗ vỗ vào bả vai ông ta, tỏ vẻ an ủi.
Tối hôm đó, Liêu Hành uống tới mức say mèm.
Sau bữa tối, Cố Thanh Sơn quay về phòng ngủ của mình.
Một chiếc cặp táp màu đen đang lẳng lặng nằm ở trên bàn.
[Thưa ngài, thuốc biến đổi gen của ngài đã được điều chế xong rồi.] Nữ thần Công Chính nói.
Cố Thanh Sơn liền mở chiếc cặp táp ra xem.
Bên trong chiếc cặp là hai hàng thuốc tiêm biến đổi gen.
Một hàng ở phía trên là lọ thuốc màu đỏ, còn hàng phía dưới là lọ thuốc màu xanh lam.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên: [Vì để đảm bảo việc trao đổi thân phận được diễn ra một cách suôn sẻ nên tôi đã làm thêm mấy lọ thuốc dự phòng, để cho ngài có thể sử dụng bất kì lúc nào.]
"Cảm ơn cô." Cố Thanh Sơn nhận lấy chiếc cặp táp.
Hắn nhìn về phía giao diện Kỹ Nghệ Chiến Thần, trầm ngâm không nói gì.
Tất cả đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, nếu không phải vừa mới quay về đã xảy ra chuyện lớn như vậy thì bây giờ hắn sẽ quay về dòng chảy thời không.
Một thế giới hùng mạnh không gì sánh bằng đang chờ hắn ở phía bên kia, hắn nhất định phải cẩn thận từng chút một thì mới có thể bảo vệ mạng sống của bản thân được.
Nhưng mà lúc này hắn vẫn chưa thể đi.
Cơn mưa lạnh ngoài cửa sổ vẫn không ngừng rơi.
"Nữ thần Công Chính."
[Vâng thưa ngài?]
"Cho tôi xem hình ảnh của hồ Bạch Dương, sông Thương Lan, sông Hỗn Vân từ vệ tinh đi."
Đây là thời điểm của kiếp trước, đây sẽ là chỗ mà tai nạn băng tuyết ập xuống đầu tiên.
"Được." Nữ thần Công Chính nói.
Màn hình được mở ra, vệ tinh bao quát toàn bộ cảnh tượng vùng lưu vực của ba chỗ kia từ trên cao.
Trên mặt nước không hề có chút băng nào.
Trên bờ sông Thương lan, quân đội đang rút lui.
"Có chuyện gì đã xảy ra rồi ư?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.
[Để phòng ngừa cự thú hải dương men theo thủy vực tiến vào trong đất liền, đích thân tổng thống đã phê chuẩn biện pháp quản chế, bây giờ nhiệm vụ quản chế đã được hoàn thành rồi, cho nên quân đội đang rút lui khỏi đó.]
"Điều động người máy theo dõi cỡ nhỏ rồi thả xuống dưới thủy vực, để chúng lặn xuống dưới nước tiến hành kiểm tra." Cố Thanh Sơn nói.
Trong lòng hắn vẫn lo lắng y như cũ, nhất định phải tiến hành kiểm tra thật triệt để một lần mới được.
Ở thời điểm kiếp trước, ba chỗ này là những địa điểm xuất hiện những dấu hiệu sớm nhất.
Trên bầu trời, mấy trăm bóng dáng đen thùi lùi trực tiếp rơi thẳng xuống vùng thủy vực của ba chỗ này, chúng đáp xuống chỗ sâu nhất của thủy vực.
Vùng nước sâu thẳm tối tăm bỗng có một ngọn đèn sáng lên.
Những người máy thăm dò dưới nước bật đèn kiểm tra, chúng bắt đầu bơi qua bơi lại một cách chậm rãi.
Bắt đầu thăm dò.
Gần như là cũng một lúc.
Nước ở dưới sâu trong hồ Bạch Dương, sông Hỗn Vân dần dần đông lại thành những tảng băng, dường như cảm nhận được người máy đang đến gấn, chúng lập tức tan ra.
Bọn chúng giống như thể là có sinh mệnh vậy, hoăc là như có Linh trí, chúng tránh xa người máy ra.
Chỉ có mỗi mình nước ở trong sông Thương Lan là không hề có hiện tượng đóng băng.
Nữ thần Công Chính nói: "Thưa ngài, thủy vực của ba chỗ này đều rất rộng lớn, muốn thăm dò thì cần phải có một khoảng thời gian nhất định, ngài không cần phải đợi mãi như thế."
"Được."
Cố Thanh Sơn thuận miệng trả lời, cả người hắn rơi vào trạng thái trầm tư.
Ngộ nhỡ đúng là vụ tai nạn kia thì loài người còn có thể tồn tại được bao lâu?
Dựa vào những cường giả loài người hiện đang có, cộng thêm cả hắn nữa thì cũng không thể nào tiếp tục chiến đấu được.
Nếu như hắn có thể phát hiện ra trận tai họa này từ trước thì có thể làm được những gì chứ?
Dựa vào khả năng của loài người thì hoàn toàn không thể nào giành chiến thắng trước trận tại họa như thế này được.
Đừng nói là kiếp này mà ngay cả đến kiếp sau thì hàng trăm triệu người chơi tu chân cũng không thể nào giành chiến thắng trước nó được.
Vô số người chơi của cảnh giới Hóa Thần khi đứng trước trận tai họa này cũng chỉ có thể chiến đấu đến lúc chết mà thôi.
Đây mới đúng là ngày tận thế thực sự.
Cũng không thể trách Cố Thanh Sơn cảm thấy may mắn được, bởi vì hắn thực sự không thể nhìn thấy một chút hy vọng nào.
Cố Thanh Sơn lại thở dài một hơi.
Hắn chuẩn bị tranh thủ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ thức tỉnh kiếm tiên.
Sức mạnh của kiếm tiên ở kiếp trước lại cộng thêm cả độ thấu hiểu về kiếm thuật của kiếp này, khiến cho thực lực của hắn có thể nâng cấp đến cấp độ cực đại.
Bây giờ thì hắn chỉ có thể đi một bước nghĩ một bước mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...