Lúc này, một ứng cử viên trẻ tuổi trông đầy khí phách đang đứng ở trên bục. Gã đang phát biểu bài diễn thuyết tranh cử của mình trước mặt các vị quan chức cấp cao cùng với khán giả xem truyền hình cả nước.
"Tôi là Vương Minh Trạch. Sau khi đi qua mười chín quận huyện, trải qua bảy tháng trời, hai mươi ba cuộc biện luận, đánh bại hai đối thủ cạnh tranh, tổng cộng dùng hết bốn bình thuốc trị đau họng, làm rách mất hai đôi giày da, cuối cùng, tôi cũng đã đứng được ở đây, phát biểu trước mặt mọi người."
Lời dạo đầu của gã mang đến sự thiện ý,, khiến cho tất cả mọi người đều cười vui vẻ và thưởng cho những tràng vỗ tay thật lớn.
Vương Minh Trạch cũng hùa theo cười một tiếng, đặt hai tay vào hai bên của chiếc bục, tiếp tục diễn thuyết.
"Đúng vậy, có rất nhiều tai họa đã đổ xuống thế giới của chúng ta. Nhưng chỉ tôi muốn nói là, thứ quý giá nhất của loài người chúng ta chính là giữ vững được sự bình đẳng, tôn trọng và coi trọng quyền lợi của người phụ nữ."
Ngay lúc này, một vệt đỏ từ trên trời giáng xuống. Một kẻ quái dị với hai cái cánh chim đầy gai xương khủng bố đột nhiên xuất hiện, ngồi xổm trên bục.
"Quyền lợi của phụ nữ? Một khẩu hiệu tranh cử không tồi." Kẻ quái dị kia nói khẽ. Hắn ta duỗi một tay ra, ngón tay liền biến thành một cái gai bén nhọn, đột nhiên xuyên qua hai xương bả vai của Vương Minh Trạch, khiến gã lập tức phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Diệp Phi Ly nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi đang tranh cử trước mặt, giống như đang hưởng thụ bộ dạng thống khổ của gã vậy.
Trên đường bay tới đây, quần áo của hắn ta đã sớm bị cánh chim đâm nát, lại còn bị những trận cuồng phong trên không trung thổi bay đi. Cho nên lúc này, nửa người trên của hắn để trần, lộ ra một màu đỏ tươi của máu. Từng hình xăm màu đen xuất hiện ở trên người hắn ta bị ánh sáng màu đỏ liên tục chiếu rọi, tạo nên một hình ảnh vô cùng yêu dị.
Đám đông lập tức bùng nổ!
"Ám sát!"
"Bảo vệ đâu?"
"Là chức nghiệp giả! Người đâu mau tới! Bảo vệ!" Có người thét to.
Những nhân vật lớn kia được đám người vây quanh, bảo vệ bọn họ lùi ra xa, còn những nhân viên công tác bình thường thì bỏ chạy tán loạn.
Một đám người mặc áo đen bỗng xuất hiện, bay vụt lên phía bục diễn thuyết.
Một số ít các nhà báo đã chạy trốn, phần lớn những phóng viên còn lại thì lập tức bắt đầu tác nghiệp. Nguyên một đám đánh nhau tranh giành, bao vây kín quanh bục diễn thuyết để tìm kiếm góc chụp đẹp.
"Bắt lấy hắn ta!" Có người quát.
Đám người mặc áo đen ồ ạt tấn công về phía Diệp Phi Ly.
Đoàng!
Một tiếng súng nổ vang lên, không hề có chút ý định giấu giếm nào. Viên đạn bắn chính xác ngay vào đầu Diệp Phi Ly, nhưng ngay sau đó lại văng ra ngoài, còn hắn ta thì vẫn không nhúc nhích.
Ánh đỏ khắp người hắn bắt đầu tỏa ra mỗi lúc một dày hơn, cuối cùng một tấm màn máu bỗng nhiên bao phủ khắp cả bầu trời, màu đỏ ngập tràn không gian xung quanh.
Tấm màn máu ấy từ từ khép lại, bao vây bốn phía bục diễn thuyết, tạo thành một thế giới tách biệt. Những tên bảo vệ đánh tới kia đều tấm màn ấy đẩy lùi ra ngoài, ngã xuống đất, phát ra những tiếng rên rỉ thống khổ.
Lúc bọn họ tiếp xúc với tấm màn máu, dường như có thứ gì đó tiến vào trong thân thể của bọn họ, tạo thành một vết thương nặng ở bên trong trước nay chưa từng có.
Mấy tên chức nghiệp giả cường đại muốn xông lên, nhưng mà không đợi bọn họ có bất cứ động tác gì thì tấm màn máu đã hóa thành một bàn tay lớn, nhẹ nhàng ấn bọn họ trên mặt đất, khiến họ muốn động đậy một chút thôi cũng không được.
"Là quỷ giết người! Qủy giết người cường đại!" Có người thấy rõ đôi mắt đỏ rực của Diệp Phi Ly thì hoảng sợ hét lớn.
"Không được, hắn ta quá mạnh, xin điều động chiến hạm vũ trụ." Một gã có bộ dạng giống quan chỉ huy ra lệnh.
"Tống tướng quân đã đồng ý, chiến hạm vũ trụ đang đến đây!"
"Năng lực mạnh mẽ như vậy, thật sự mới nghe qua lần đầu, có lẽ chỉ có Tướng quân..." Quan chỉ huy cảm nhận được vầng sáng máu mạnh mẽ trên người Diệp Phi Ly, lẩm bẩm nói. Sau đó, gã ta nhanh chóng hỏi: "Hai vị Tướng quân đâu?"
"Không biết bọn họ đâu nữa, vừa rồi còn ở đây mà." Cấp dưới trả lời.
Trên bầu trời, hình dáng của một chiến hạm vũ trụ khổng lồ dần hiện ra. Nó đang vượt qua một con sông lớn cách tòa nhà Quốc hội vài dặm, từ từ bay tới. Chiến hạm này có được toàn bộ kho vũ khí khoa học kỹ thuật của nhân loại, có thể bắt được những động tác nhỏ của kẻ địch ở bất cứ đâu, rồi phát động công kích ở một khoảng cách rất xa.
Uy lực của nó, có thể so với cường giả cấp năm.
Trên bục tranh cử, Vương Minh Trạch cố nén đau đớn, trấn định nói: "Mày là ai? Tao với mày không thù không oán."
"Lần đầu gặp mặt, xin chào, tao là bạn trai cũ của Lưu Thi Quân." Diệp Phi Ly nói.
Vương Minh Trạch sững sờ, đồng tử bỗng nhiên nở ra thật lớn, trên trán đổ ra một lớp mồ hôi lạnh.
Diệp Phi Ly nói: "Xem ra mày đã biết tao đến đây với mục đích gì."
"Mày muốn bao nhiêu tiền?" Vương Minh Trạch nhỏ giọng nói. Gã nhìn thoáng qua đối phương, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Đã là chuyện quá khứ thì cứ để cho nó qua đi, tao sẽ cố gắng hết sức để đền bù cho mày."
Diệp Phi Ly cũng nở nụ cười. Sau đó, hắn ta bật cười lên thật to, cười không ngừng được, đến mức nước mắt cũng phải chảy ra. Một hồi lâu sau, hắn ta lau lau khóe mắt, mở miệng nói chuyện.
"Cô gái tao yêu chết rồi, cô ấy không thể nào trở lại cái thế giới này nữa rồi... Mày cảm thấy chuyện này có thể đền bù sao?"
Nhìn bộ dạng điên cuồng của đối phương, Vương Minh Trạch đã nhận ra điềm chẳng lành.
“Tôi là quý tộc của Cửu phủ, là Nhị thiếu của nhà họ Vương.” Trên mặt Vương Minh Trạch lộ ra vẻ chân thành mà chính khách thường có, giọng điệu cũng thay đổi hẳn. Gã nói: “Hãy tin tôi, anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh, chỉ cần anh tha cho tôi!”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt gã quét nhìn bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy một bảo vệ mới nào xuất hiện.
Chết tiệt! Tại sao lại như vậy chứ!
Rất nhiều người có thù với mình, nhưng căn bản không thể nào đến được trước mặt mình.
Nhưng mà tại sao đến cả quỷ giết người cũng có thù với mình?
Tên quỷ giết người này thật là đặc biệt, lại còn có lý trí...
Có điều, hắn ta chết chắc rồi! Hôm nay, hai Tướng quân mạnh nhất của Liên Bang cũng ở đây!
Nhưng bọn họ đâu rồi nhỉ?
Cái chủ nghĩa quan liêu khốn kiếp này! Mấy ông mau tới cứu tôi đi!
Vương Trạch Minh sốt ruột thầm chửi mắng trong lòng.
Trên bầu trời, chiến hạm vũ trụ khổng lồ vẫn chầm chậm bay trên không như cũ.
Ở một nơi rất cao phía trên chiến hạm vũ trụ ấy, Hải hoàng Lý Đông Nguyên và Võ thánh Trương Tông Dương đang đứng sóng vai, hai người như gặp phải vô số quân địch ập tới. Họ nhìn chằm chằm vào kẻ đứng đối diện mình.
Đó là Chú Hề Tử Thần, trên vai hắn ta vác theo một thanh kiếm.
“Giả thần giả quỷ.” Trương Tông Dương khinh thường nói.
“Chú Hề Tử Thần? Nghe tiếng đã lâu, không biết lần này ngươi đến Liên Bang để làm gì?” Lý Đông Nguyên hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...