Chỉ một thoáng sau, mỗi một thanh trường kiếm đều bùng phát ra âm thanh lớn đến nỗi có thể xẻ núi dời sông. Những âm thanh này tụ hợp lại một nơi, giống như cả biển kiếm đang kêu lên réo rắt.
Thanh trường kiếm đầu tiên từ từ bay lên giữa không trung. Đây coi như là một tín hiệu, ngay sau đó là thanh thứ hai thứ ba bay lên. Vô số thanh trường kiếm lít nha lít nhít tập trung lại che ngợp cả bầu trời, âm thanh do kiếm với kiếm ma sát vào không khí vang lên không ngừng nghỉ.
Hàng trăm triệu thanh trường kiếm tập kết lại, hội tụ thành một dòng kiếm khí khổng lồ vô tận. Có lẽ một thanh kiếm không là gì cả, ngay cả khi bạn sử dụng hết sức mạnh để tấn công, thì đối với một tu sĩ ở cảnh giới Thần Chiếu cũng chỉ như bị con kiến cắn mà thôi. Nhưng nếu bị hàng trăm triệu con kiến bò đến bao vây quanh người, thì vạn vật trên khắp thế gian đều trở thành đồ ăn của nó. Vì vậy, khi vô số trường kiếm đồng thời tập trung lại, uy lực do nó tạo ra tuy không thể hủy thiên diệt địa nhưng cũng đủ làm trời long đất lở.
Làn sóng kiếm mạnh mẽ tiến lên, bắt đầu tấn công địch thủ. Bọn chúng đều mang theo quyết tâm tử chiến chứ không chịu lùi bước trước kẻ địch mạnh, mang theo cơn phẫn nộ của cả thế giới này mà đánh một đòn phủ đầu về phía kẻ đến chinh phục.
Tu sĩ xa lạ hừ lạnh một tiếng, quát lên: " Chỉ là một đám không chủ…”
Ầm!
Trường kiếm như gió giật mưa rào, bọn nó tái hiện lại tất cả kiếm quyết mạnh nhất mà trước đây chúng đã dùng, mỗi một chiêu kiếm đều là niềm tự hào nhất của cả một đời kiếm tu. Bằng cách này, bọn họ đã vẽ lên một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho cuộc đời tu hành kiếm đạo của chính bản thân họ.
Gương mặt của tu sĩ xa lạ tái mét, gã vội vàng lấy ra một cây dù trúc che ở trước mặt. Cây dù trúc này tỏa ra một vầng sáng vàng nhạt, bao phủ khắp toàn thân gã.
Nhưng khi tu sĩ xa lạ mới vừa thở phào, thì liền xảy ra biến hóa…
Ầm!
Sóng lớn vỗ bờ!
Cả một biển kiếm hóa thành cơn sóng khổng lồ cao hàng chục mét, từ trên cao đổ ập xuống người gã. Ánh sáng vàng quanh người gã như nến tàn trong gió, chỉ tồn tại trong chốc lát đã bị cơn sóng cuốn đi, nhấn chìm vào nơi tận cùng trong biển kiếm.
"Ta là Thần Chiếu…"
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Cả biển kiếm đã trấn áp tiếng nói của gã, trừ khử hoàn toàn. Hàng trăm triệu thanh kiếm vây quanh gã, tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ. Chúng nó như đang bơi lội trong lốc xoáy mà chờ đợi.
Cái chúng nó chờ, chính là có thể phô bày tuyệt học cả đời, như thế mới không còn gì tiếc nuối nữa.
"A a a a!"
Ở nơi tận cùng trong biển kiếm truyền đến tiếng hét thảm thiết của tên tu sĩ Thần Chiếu. Vô số pháp bảo cực mạnh bay ra khỏi người gã, sau đó nhanh chóng bị phá hủy và biến mất. Những món bảo bối này chính là niềm kiêu hãnh của cả đời gã, thế mà chỉ có thể chống đỡ trong biển kiếm này được một cái nháy mắt là đã bị hàng trăm triệu kiếm quyết đánh tan, hóa thành tro bụi.
Một lúc sau, tiếng kêu thảm thiết cũng dần dần trở nên đứt quãng. Cho đến cuối cùng, không còn một sự sống nào tồn tại bên trong nữa.
Mọi thứ đã kết thúc.
Đây chính là sự báo thù của một thế giới.
Một lúc sau, phi kiếm từ từ tản ra bốn phương tám hướng, ở nơi đó chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng.
Cố Thanh Sơn bùi ngùi thở dài, nói: "Có ai mà ngờ được chỉ với một chiêu Triệu Hồn Kiếm đã có thể lấy mạng một tu sĩ ở cảnh giới Thần Chiếu cơ chứ."
Giọng nói dày và thấp của Địa kiếm vang lên: "Ta chưa từng nhìn thấy một cảnh tượng như thế này bao giờ."
Cố Thanh Sơn nói: "Còn chưa kịp tới phiên ngươi ra sân nữa."
Địa kiếm ong ong lên tiếng: "Đáng tiếc."
Đột nhiên, từ nơi tu sĩ Thần Chiếu bỏ mình, một đóa hoa lửa đỏ rực nở bung. Trong đóa hoa lửa đỏ rực truyền ra tiếng quát mắng đầy phẫn nộ: "Ai dám giết đệ tử của ta, chán sống rồi à!"
Có lẽ đây là một loại cảm ứng tâm linh, khi đệ tử bỏ mạng ở đây thì công tử áo tím cảm ứng được ngay. Chẳng qua, hiện giờ hắn ta cũng đã độ kiếp đến giai đoạn mấu chốt nhất, tạm thời chưa đến đây được.
Đóa hoa lửa đỏ rực nhanh chóng phân tán ra xung quanh, lộ ra một đĩa bát quái loại nhỏ, to khoảng bằng bàn tay.
Đĩa bát quái tỏa ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt, ngay sau đó, một thân hình đại hán hiện ra, hét lớn: "Là kẻ nào giết sư đệ của ta, ta nhất định bắt sống hung thủ về, ở trước mặt mọi người róc xương róc thịt suốt ba ngày ba đêm!"
Sóng linh lực trên người gã ta còn mạnh hơn cả tên tu sĩ Thần Chiếu vừa nãy nhiều. Khi gã ta mở miệng nói chuyện, cả cái hang động này cũng hơi rung động theo.
Đây không phải là công tử áo tím, mà là một đệ tử khác được công tử áo tím tạm thời phái đến.
Cố Thanh Sơn nhìn người này, nhẹ giọng nói: "May mà còn có một chiêu kiếm."
Hắn giơ kiếm lên, niệm kiếm quyết.
Nhân Quả Kiếm.
Đây chính là một chiêu kiếm chắc chắn sẽ trúng, nó tập trung mọi thương tổn mà vong hồn đã phải chịu khi còn sống, tạo thành công kích đối với kẻ địch.
Địa kiếm nháy mắt đã biến mất không còn chút tăm hơi, một giây sau đã thấy nó xuất hiện ngay ngực của đại hán.
Vẻ mặt gã ta thậm chí còn không kịp đổi, chỉ có đôi mắt toát ra một vẻ hoảng sợ.
Một thoáng sau, gã ta giống như chưa từng xuất hiện ở thế giới này, ngay cả một vết máu hay một sợi tóc cũng không lưu lại.
Hàng trăm triệu kiếm linh cùng với vong hồn kiếm tu dốc hết toàn lực tung ra một đòn, cho dù gã ta có là cường giả Thần Chiếu cảnh, thì cũng không cách nào chống lại.
Gã lập tức bị chém thành những mảnh vụn cực kỳ nhỏ bé, sau đó hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Ting!
[Ngài đã đánh chết tu sĩ Thần Chiếu cảnh, nhận được 1000 điểm hồn lực.]
[Thời gian hồi chiêu đã hết, hồn lực của ngài có thể dùng cho lần tu hành thăng cấp tiếp theo.]
Cố Thanh Sơn chỉ nhìn lướt qua, căn bản là khồng hề đọc kỹ mấy dòng chữ thông báo này.
Trong hư không, đóa hoa lửa đỏ rực lại xuất hiện lần nữa, một giọng đầy oán độc cùng phẫn nộ truyền ra: "Được lắm! Được lắm! Được lắm! Không cần chờ đến khi ta đột phá xong cảnh giới gì hết, hiện tại ta sẽ đi qua chém ngươi thành vạn đoạn!"
Đóa hoa lửa đỏ rực phân tán ra lần nữa rồi biến mất, còn đĩa bát quái kia thì toả ra vầng sáng chói lọi.
Trên đĩa bát quái nhảy ra mấy trăm chữ bùa chú huyền ảo, nhanh chóng hợp lại với nhau, dần dần phát sáng.
Đùng!
Trong hư không bỗng nhiên vang lên tiếng nổ thật lớn, giống như bị lực lượng nào đó làm nổ tung. Một hang động sâu đen kịt xuất hiện trong không trung, khí tức của thiên kiếp khiến người ta run rẩy truyền ra từ bên trong, sau đó là nguồn sóng linh lực dồi dào mênh mông.
Công tử áo tím hiện đang độ kiếp, nhưng hắn ta cũng không thể tiếp tục chờ đợi nữa.
Một giọng nói đầy độc ác từ trong hang động thâm sâu truyền đến: "Ta đã ghi nhớ ngươi… Nguyên Anh? Sao có thể có chuyện đó?" Tiếng nói của hắn ta đột nhiên trở nên kinh ngạc.
Một giây sau, hắn ta liền muốn từ trong động sâu đen kịt đi tới thế giới này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...