Trước khi lâm trận, vào đúng lúc đang chuẩn bị xuất phát thì Tam thánh đột nhiên xuất hiện, nói rằng muốn tìm ra tên nội gián trong Nhân tộc.
Tiếp theo đó, tất cả mọi người ở quân doanh đều lần lượt đi vào đại trướng.
Mọi người chỉ nhớ là mình đi vào quân doanh, rồi sau đó trời đất rung chuyển, liền đi đến một thế giới nhỏ khác.
Ở nơi đó, Huyền Nguyên Thiên Tôn và Bi Ngưỡng đại sư tự mình bố trí chiến thuật và nhiệm vụ, sau đó dặn dò mọi người phải chuẩn bị thật tốt, bởi khi đi ra ngoài lần nữa thì sẽ bắt đầu chiến đấu ngay.
Cho đến khi mọi người xuất hiện lần nữa thì họ lại phát hiện ra mình đã ở gần sông Ma Vân. Ở một nơi cách đó không xa, yêu ma và linh thú đã gần như chết sạch.
Trong lòng mọi người rất ngạc nhiên nhưng cũng không kịp suy đoán nhiều hơn, mà chỉ dựa theo lời dặn của Tam thánh, vội vàng chuẩn bị chiến đấu.
Tiếp theo, Tam thánh lại tự mình ra tay, dốc sức chiến đấu với Thiên Ma, rồi cuối cùng Yêu tộc thua trận đầu hàng.
Trong khi đó, họ chỉ việc điều khiển trận pháp chiến tranh cỡ lớn, đánh túi bụi một tên Yêu Thánh đột nhiên xông vào quân doanh. Ngay sau đó, họ lại nghểnh cổ lên nhìn Tam Thánh đấu một trận quyết liệt động tròi với Thiên Ma, xong rồi giành thắng lợi cuối cùng.
Không có ai bị thương, cũng không có ai ngã xuống, cứ đơn giản chiến thắng như vậy.
Tất cả mọi người đều khó có thể tin được.
Mãi cho đến khi trận chiến kết thúc, tất cả tu sĩ trong quân doanh mới bắt đầu biết được tin tức linh thú tạo phản. Lúc này, bọn họ mới giật mình ớn lạnh.
Nếu như ở trên chiến trường, ngay khi họ đang chiến đấu với yêu ma mà linh thú ở sau lưng bắt đầu đánh lén, thì hậu quả của việc đó thật làm cho người ta không dám nghĩ đến.
Rốt cuộc ai đã phát hiện ra bí mật kinh động trời đất này?
Nếu không phát hiện ra tin tức quan trọng như vậy, thì trận quyết chiến giữa linh thú với yêu ma lần này sẽ bị tập kích bất ngờ từ hai mặt, Nhân tộc chắc chắn sẽ bại trận.
Còn nữa, ba vị Thánh nhân làm sao giành được lợi thế vậy? Bên phía Yêu tộc rõ ràng có đến mười ba tên Yêu Thánh cơ mà? Con số này vẫn luôn làm cho Tam thánh đau đầu không dứt, vậy thì sao hôm nay lại lập tức giải quyết được?
Sự việc này giống như một điều bí ẩn làm cho trong lòng các tu sĩ cảm thấy ngứa ngáy, hận không thể lập tức biết được chân tướng, có điều không ai dám chủ động mở miệng hỏi Tam thánh.
Hiện tại, cuối cùng Bách Hoa tiên tử cũng định nói rõ ngọn nguồn sự việc xảy ra.
Trong ánh mắt chờ đợi của tất cả các tu sĩ, chỉ thấy Bách Hoa tiên tử Tạ Đạo Linh hơi mỉm cười, sau đó mở miệng nói: “Có một người, sau khi xâm nhập vào trong yêu ma liền tra ra chân tướng việc linh thú làm phản.”
Mọi người bắt đầu quay qua nhìn nhau, sau đó tiếng thảo luận sôi nổi râm ran khắp lều trại.
Quả nhiên là chuyện này!
Lại nghe Bách Hoa tiên tử tiếp tục nói: “Trong trận quyết chiến, cũng chính người này đã đưa ra ý tưởng và chiến thuật của mình. Cách bố trí chiến thuật của hắn đã được ta, Huyền Nguyên Thiên Tôn và Bi Ngưỡng đại sư cùng nhau trao đổi. Ba chúng ta đều cho rằng đó là một chiến thuật tuyệt diệu. Về kết quả của việc bố trí chiến thuật này, tất cả mọi người đều đã thấy rồi.”
“Sáu tên Yêu thánh đi vào thế giới khác, rốt cuộc cũng không thể quay về. Mấy vạn linh thú, thậm chí mười vạn yêu ma đều trúng mai phục của chúng ta, gần như chết sạch, chỉ còn lại một vài tên vặt vãnh. Sau này, không ai có thể đối đầu với Nhân tộc ta nữa.” Bách Hoa tiên tử nói đến đây, hơi dừng lại một chút rồi nói: “Có điều, lúc ta đi vào tiền tuyến mới phát hiện, hắn bị mọi người phản đối và xúc phạm rất nhiều. Ai nấy đều mượn cớ hắn có tội danh giết người mà cô lập hắn.”
Từng tiếng “ồ” vang lên liên tiếp từ trong đám tu sĩ bên dưới. Hiển nhiên những tu sĩ đó cũng không phải là kẻ ngốc, nên vừa nghe đã biết được người trong lời nói của Bách Hoa tiên tử là ai rồi.
Nhưng mà bọn họ cũng vẫn không thể tin được đây lại là sự thật.
Ở trên kia, Bách Hoa tiên tử nói tiếp: “Kiêu Kỵ giáo úy Cố Thanh Sơn.”
“Có mặt.”
Trước mắt bao nhiêu người, Cố Thanh Sơn lại đi lên lần nữa.
“Con đã vạch trần chân tướng việc linh thú tạo phản và giải cứu các tu sĩ trong trận chiến, đây là công lớn.”
“Con lại ra mưu kế giúp ta lừa ba kẻ đó làm cho Yêu tộc tự làm tự chịu, một lúc tiêu diệt được sáu tên Yêu Thánh của Yêu tộc, đây cũng là công lớn.”
“Trong trận chiến này, con có nhiều biểu hiện chứng minh con là một tướng soái tài giỏi.”
“Gộp hai công lại với nhau thì con đã vượt qua yêu cầu quân công của Giáo úy.”
Bách Hoa tiên tử dừng một chút để nhìn đồ đệ của mình, ánh mắt đầy vẻ hài lòng.
Nàng trịnh trọng tuyên bố: “Trải qua cuộc trao đổi của ba người bọn ta, bọn ta quyết định thăng chức cho con làm Du Kích tướng quân.”
“Vâng.”
“Người đâu, ban thưởng kim giáp, đổi thẻ bài.”
“Tạ ơn Thánh nhân.”
Chứng kiến cuộc đối thoại giữa Bách Hoa tiên tử và Cố Thanh Sơn, cả doanh trại đều chấn động!
Là hắn! Hóa ra mưu kế lần này là của hắn!
Mọi người tinh tế suy nghĩ một chút thì liền giật mình hiểu ra… Thảo nào linh thú lại vu oan cho hắn, rất có thể lúc đó Thiên Ma đã nhận ra rằng hắn rất có thể đã biết được chân tướng!
Tiếc là Ô Tinh Văn hoàn toàn không biết gì về việc này, không những thế còn phối hợp với linh thú để chèn ép hắn.
Nếu không nhờ Cố Thanh Sơn báo tin linh thú tạo phản với Thánh nhân…
Không ít người tự sờ lên người mình, không tự chủ được mà nghĩ đến cảnh tượng linh thú đột nhiên nhảy ra tấn công mình.
Trường hợp kia quả là làm cho người ta kinh sợ!
Lần này, họ đã nợ hắn một ân tình rất lớn.
Mọi người vẫn ngơ ngác chưa tin, nghiêng đầu sang nhìn hai vị Thánh còn lại. Chỉ thấy Bi Ngưỡng đại sư và Huyền Nguyên Thiên Tôn đều mỉm cười, trên mặt lộ ra sự tán dương rồi gật đầu.
Vậy là tất cả mọi người không còn nghi ngờ gì nữa. Nếu hai vị Thánh nhân đều có phản ứng như vậy thì sự việc này không thể là màn kịch do sư đồ của Bách Hoa tông cùng nhau biểu diễn.
Lúc này các tu sĩ nhìn Cố Thanh Sơn với ánh mắt thay đổi rõ rệt.
Có vài người thoải mái, có vài người hổ thẹn. Đương nhiên, cũng có vài người suy nghĩ nên nói lời xin lỗi như thế nào.
Tu hành vốn dĩ là tu tâm, tuy rằng bị che mắt nhưng lúc trước họ quả thật đã đứng ngoài cười nhạo hắn, tóm lại là không đúng rồi.
Nếu không làm chút gì đó thì đạo tâm sẽ không được thông thuận, đối với bản thân cũng chẳng có ích lợi gì.
Trước đó, khi nghe thấy những tiếng kêu gào thê thảm của buổi hành hình, mọi người vẫn còn thương xót cho Ô Tinh Văn, châu đầu bàn luận khe khẽ. Nhưng giờ đây, không một ai nhắc tới hắn ta, cũng không nhớ đến hắn ta nữa, tựa như cả hắn ta lẫn những tiếng gào thảm thiết kia đều đã biến mất vào hư không.
“Được rồi, tiếp theo ta sẽ tuyên bố hai việc.” Bách Hoa tiên tử nói.
“Thứ nhất, sau này tất cả linh thú đều nhất định phải phát lời thề tâm ma mới có thể làm việc cho Nhân tộc. Nếu như không muốn phát lời thề tâm ma thì linh thú sẽ không được qua lại với Nhân tộc. Nếu có người làm trái với quy định này, giết không tha.”
Mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, không ai dám nói thêm lời nào. Không hề có bất kỳ giải thích gì, cũng không có bất kỳ lời nói dư thừa nào mà chỉ có một câu giết chết.
Đây là phong cách của Bách Hoa Thánh nhân Tạ Đạo Linh.
“Thứ hai, mọi người nghỉ ngơi và hồi phục ở ngay chỗ này, ba ngày sau…” Nàng hơi ngừng một chút, chờ mọi người hoàn toàn an tĩnh lại.
Có vài tu sĩ căng thẳng nuốt nước bọt, có vài tu sĩ nhìn nàng chăm chú như tượng gỗ, không dám phát ra chút tiếng động nào. Cả doanh trại nhanh chóng an tĩnh trở lại, không ai nói chuyện, thậm chí không ai cử động.
Mọi người lặng im như tờ.
Tạ Đạo Linh đảo mắt qua tất cả rồi tăng âm lượng lên, lớn tiếng nói: “Chúng ta sẽ tiến công đến thế giới Thần Võ!”
Ngay khi lời này vừa dứt, tất cả tu sĩ liền phát ra âm thanh ầm ầm hưởng ứng, kéo dài không dứt.
Rất cảm ơn các đạo hữu đã theo dõi và ủng hộ truyện này. Nhóm dịch hy vọng có thể nhận được thêm nhiều sự cổ vũ hơn nữa để nhóm dịch có thêm động lực tung chương. Đừng quên đẩy kim phiếu và giới thiệu với bạn bè cùng đọc cho vui nhé!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...