Trong lòng nàng ta, Cố Thanh Sơn là đệ tử của Thánh nhân lại còn là chỗ quen biết với sư tỷ, còn cứu mạng bản thân mình nên đương nhiên nàng ta rất tin tưởng hắn.
Đối phương cẩn thận như thế nhất định là có lý do của hắn, không bằng bản thân cứ thuận theo lời hắn nói là được.
Lý Xuất Trần liền tán thưởng, nói: “Kiếm thập ngũ giết chết yêu ma, khí thế mạnh như hổ quả thật làm cho người ta kính nể.”
Cố Thanh Sơn không nói tiếp chỉ lấy ra một cái nồi màu đen từ trong túi trữ vật.
Lúc này Bạch Hải Đông và Trương Phóng cũng đã trở về, thấy một màn như vậy nên tò mò hỏi: “Làm gì vậy?”
“Làm cơm tối.” Cố Thánh Sơn nói tránh sang chuyện khác: “Sư huynh đã chuẩn bị cho ta chút linh thực nóng có thể ăn, mọi người có lộc ăn rồi.”
Bạch Hải Đông hỏi: “Sư huynh của ngươi… Công tử Trọc Lãng - Tần Tiểu Lâu?”
Cố Thanh Sơn nói: “Đúng vậy.”
Lý Xuất Trần lẩm bẩm trong cổ họng: “Thì ra là hắn, vậy là thật sự có lộc ăn rồi.”
Mọi người nấu linh thực trong nồi lên sau đó đổ số linh thực ra bát.
Trương Phóng bưng một bát đến trước mặt Liễu Thanh Nham, nói: “Các cô bị thương thì nên ăn nhiều một chút.”
“Cám ơn.” Liễu Thanh Nham hơi đỏ mặt.
Miễn cưỡng nâng tay lên nhận lấy cái bát.
Nàng ta là người có vết thương nhẹ nhất nhưng ngay cả việc nâng tay lên cũng đã cảm thấy rất khó khan.
Những nữ tu khác thì khỏi phải nói, có mấy người chỉ riêng việc đứng lên thôi cũng đã phải cố gắng hết sức lực mới làm được.
Tình hình như vậy cũng chỉ có thể nghỉ ngơi một đêm tiện thể tính toán lại một chút.
Mọi người yên lặng dùng linh thực, sau khi nghỉ ngơi xong thì Cố Thanh Sơn liền bắt đầu bố trí người canh gác cho đêm đó.
“Ta và Lý Xuất Trần canh gác nửa đêm đầu, còn Trương Phóng và Bạch Hải Đông thì canh gác nửa đêm sau.”
Mọi người đều lên tiếng tán đồng.
Cố Thanh Sơn làm việc rất rõ ràng dứt khoát, lúc giết yêu ma cũng xông lên trước tiên, không hề có chút lề mề lôi thôi nào. Nếu hắn đã lên tiếng thì mọi người không ai có ý kiến nữa.
“Một tổ hai người thì phân công như thế nào?” Bạch Hải Đông hỏi.
“Trước và sau doanh trại, mỗi người canh gác mỗi chỗ, không được rời chỗ canh gác, nếu như có việc thì phải thông báo trước… Dù sao chỗ chúng ta cũng có nhiều người đang bị thương như vậy nên tất cả mọi người phải cẩn thận một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nếu như có người vi phạm quy định này thì tôi sẽ xử lý theo quân pháp.” Hắn nghiêm khắc bổ sung thêm.
“Được.” Mọi người đồng thời gật đầu nói.
Trong các tu sĩ ở đây, hắn có quân hàm cao nhất, lại bố trí nhiệm vụ rất hợp tình hợp lý. Dựa theo quân quy liên minh của tu sĩ thì tất cả mọi người đều phải nghe lệnh.
Màn đêm buông xuống.
Nhóm nữ tu trải qua một ngày bôn ba sống chết đều đã ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trương Phóng lấy can đảm đi nói với Liễu Thanh Nham mấy câu rồi sau đó trở về với nét mặt ửng hồng.
Hai chân hắn ta co lại, thoải mái ngồi thiền để điều chỉnh khí tức.
Còn Bạch Hải Đông thì không ngừng gửi truyền tống phù, dường như đang nói chuyện phiếm với ai đó.
Cố Thanh Sơn trao đổi với Lý Xuất Trần một chút sau đó hai người ra ngoài doanh trại chia ra canh gác ở hai bên đầu và cuối.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ dựa vào một tảng đá lớn sau lưng, ngồisuy nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay.
… Chắc chỉ là trùng hợp thôi, chắc không đến mức như mình suy đoán đâu.
Dù sao hiện tại còn hơn nửa năm nữa thì trò chơi mới có thể bắt đầu.
Nếu như ngay lúc này mà sự thật lại giống với suy đoán của mình thì chỉ có thể nói thế giới này điên thật rồi.
Hắn thả lỏng lòng mình, thuận tiện nhìn xem chỉ số trên Giao diện Chiến Thần.
[Giá trị hồn lực của Cố Thanh Sơn: 320/20.]
Giao diện Chiến Thần này khuyến khích người chơi chiến đấu, lấy ít thắng nhiều lấy yếu thắng mạnh.
Đúng vậy, Cố Thanh Sơn chính là tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ.
Chỉ cần là trường hợp giống với hôm nay, giao đấu với yêu ma Trúc Cơ trung kỳ thậm chí là hậu kỳ thì hồn lực sẽ nhanh chóng tang lên.
Cả người hắn mặc bộ chiến giáp Kiêu Kỵ, là loại giáp phòng ngự bậc trung trong hàng ngũ Nhân tộc, khi chiến đấu sẽ giúp tu sĩ cản được không ít công kích của yêu ma.
Còn Địa kiếmtrong tay hắn có lực đánh mạnh tới mấy ngàn cân, thêm vào bí kiếm của mình thì khi tung hoành giữa đám yêu ma có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đây cũng là một yếu tố nằm trong lục nghệ, cổ cũ thêm cho các tu sĩ.
Kiếm tu vốn chính là chức nghiệp chiến đấu và điên cuồng giết chết kẻ địch.
Có sự phòng thủ đáng tin cậy, còn có kiếm khí sắc bén, kiếm tu sẽ bộc phát ra lực công kích mạnh mẽ hơn nhiều so với những người tu hành theo hướng khác.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy thông tin trên Giao diện Chiến Thần thì trong lòng liền nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Bản thân mình phải lập tức tăng cảnh giới lên mới được.
Hồn lực nhiều như vậy vừa đúng lúc có thể lĩnh ngộ công pháp của Trúc Cơ cảnh mà sư tôn cấp cho.
Hồn lực có tác dụng hơn giá trị kinh nghiệm ở chỗ sau khi thăng cấp thì linh lực vẫn đầy tràn mạnh mẽ.
Còn nếu là giá trị kinh nghiệm thì với số quái mà Cố Thanh Sơn giết hiện tại không đủ cho hắn thăng một cấp.
Điều quan trọng hơn cả là hồn lực có thể giúp cho Cố Thanh Sơn lĩnh ngộ được cảnh giới kế tiếp, thuận lợi tu hành để đột phá trở thành một tu sĩ thật sự.
Còn giá trị kinh nghiệm thì biểu thị cho việc tăng cấp trực tiếp. Nếu nhìn thoáng qua thì có vẻ như khá thuận tiện nhưng trên thực tế chính là tăng năng lực của người chơi một cách máy móc. Mà người chơi cũng không hiểu rõ được sức mạnh mà mình có được.
Bởi vì bọn họ vốn chưa hiểu gì nhiều đối với việc tu hành, lại không có sức mạnh mạnh mẽ, cho nên đến cuối cùng không có người chơi nào có thể đột phá cảnh giới Phong Thánh.
Đây là kinh nghiệm xương máu mà những người chơi ở kiếp trước đã phải trả giá rất đắt để lĩnh ngộ được.
Rất nhiều người bị tụt cấp cố gắng đi tu luyện nhưng chưa kịp mạnh lên thì nhân tộc đã bị đánh cho tan tác.
Cố Thanh Sơn yên lặng nhìn chăm chú vào Giao diện Chiến Thần mà suy nghĩ thật lâu.
Bỗng nhiên hắn lấy ra một miếng ngọc bích từ túi trữ vật.
Trên miếng ngọc bích trong tay liền hiện ra một hàng chữ nhỏ “Kỹ Nghệ Chiến Thần.”
[Phát hiện bản Liễm Tức quyết cải tiến siêu cấo, có muốn hao phí 10 điểm hồn lực để học tập không?]
Không thể tưởng tượng được Tần Tiểu Lâu đánh bậy đánh bạ vậy mà lại đưa cho mình bộ công pháp đang cần thiết.
Chuyện của tiền tuyến thật kỳ lạ khó mà nói được.
Học loại pháp môn này thì ít nhất lát nữa đột phá xong có thể che giấu thực lực khiến người khác không thể suy đoán được cảnh giới thật sự của bản thân mình.
Cái này không phải là giả heo ăn thịt hổ gì cả mà là một loại tự bảo vệ bản thân mình thôi.
Nếu như mọi sự lo lắng đều chỉ là thừa thãi thì là tốt nhất, nhiều nhất cũng chỉ lãng phí 10 điểm hồn lực, học được một môn công pháp không thiết thực.
Nhưng nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Liễm Tức quyết ngược lại là một sự chuẩn bị tốt.
“Học.”
Đinh!
“Người chơi đã học được Liễm tức quyết phiên bản nâng cấp, còn lại: 310/20 hồn lực.”
Một luồng nhiệt ấm từ miếng ngọc trào dâng, tụ lại trên đầu của Cố Thanh Sơn.
Phiên bản nâng cấp của Liễm tức quyết hắn đã nắm vững hoàn toàn.
Môn công pháp này rất đơn giản, không phân chia ra các cảnh giới gì cả, học được chính là học được.
Cố Thanh Sơn thử một chút, phát hiện bản thân mình có thể tạo ra đè thấp tu vi đến cảnh giới Luyện Khí, Liễm tức quyết thật sự không tồi.
Vậy là được, tiếp theo có thể đột phá cảnh giới rồi.
Hắn yên lặng thu lại miếng ngọc, rồi lại lấy “Bách thánh kết đan quyết” của sư tôn ra, tiêu tốn 40 điểm hồn lực để lĩnh ngộ công pháp Trúc Cơ trung kỳ này.
Lúc còn lại 270 điểm hồn lực, hắn đã thông thạo toàn bộ công pháp của Trúc Cơ trung kỳ.
Bây giờ có thể bắt đầu đột phá rồi.
Dựa vào tổng số linh lực của Cố Thanh Sơn, đủ để đột phá đến Trúc cơ trung kỳ, vì để an toàn, hắn lại lấy ra một viên đơn dược thượng hạng nuốt xuống để bổ sung linh lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...