Hiện tại, dã thú cũng có những thứ này, hơn nữa...
Còn tốt hơn cả của con người.
Cố Thanh Sơn nhìn bộ chiến giáp nặng nề mà tinh xảo trên người đối phương, tiếp tục phán đoán.
Không riêng như vậy, nó còn có cả thần thông của Nhân tộc.
Tình huống này nhìn thế nào cũng thấy rất quỷ dị.
Cố Thanh Sơn xua tan tâm niệm, lấy kiếm chỉ vào đối phương, quát hỏi: “Rốt cuộc ngươi là loại yêu quái gì? Báo tên ra, trên tay ta không giết hạng người vô danh.”
Chú Ngữ Ảnh Thanh Long – Trói!
Con hổ khinh thường nói: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng biết tên của ta?”
“Xứng hay không xứng còn phải xem thực lực. Nói trắng ra, thực lực của ngươi mạnh hơn ta, giết người nhiều hơn ta, cũng biết được nhiều chuyện hơn ta. Nhưng kỳ thực ta biết được một bí mật của ngươi, cho nên, ta không phải sợ gì ngươi.” Cố Thanh Sơn nói một cách thản nhiên.
Con hổ giật mình.
“Ngươi biết bí mật của ta? Ngươi biết được gì?” Nó không nhịn được hỏi.
Cố Thanh Sơn cười, nói rằng: “Cho dù ngươi giết ta, ta cũng không nói cho ngươi biết, trừ phi...”
“Trừ phi cái gì?” Con hổ hỏi.
“Trừ phi ngươi nói cho rõ ràng, tại sao ngươi cứ quấn lấy ta không buông.” Cố Thanh Sơn nói.
Con hổ im lặng rồi bật cười nói: “Ta quấn lấy ngươi? Ngươi quá để ý mình rồi đó.”
“Ngươi không quấn lấy ta, vậy vì sao còn phải cản đường ta?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Con hổ nói: “Ta đi đánh lén doanh địa Nhân tộc, nhất thời cao hứng muốn giết hai người làm no bụng trước.”
Cố Thanh Sơn nói: “Thì ra là thế.”
Con hổ nhìn hắn.
Hắn ngậm miệng.
Con hổ nói: “Tới ngươi nói.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Ta nói cái gì?”
Con hổ đáp: “Nói bí mật của ta.”
Cố Thanh Sơn giả bộ giật mình, nói rằng: “À, chuyện này à... Ta không nói cho ngươi.”
Con hổ ngẩn người, đột nhiên toàn thân bốc lên sát khí.
“Grào!”
Bỗng nhiên nó bộc phát ra một trận gầm rú đinh tai nhức óc.
Trong rừng chợt có một trận gió thổi qua.
Kiếm phong...
Thái Ất Kiếm Trận!
Kiếm phong nghênh đón tiếng gầm vô hình, trực tiếp bị đánh tan.
Có điều, tiếng gầm của con hổ cũng bị Cố Thanh Sơn phá hỏng.
“Kiếm trận? Thực sự là sức mạnh cực kỳ nhỏ bé. Ta đã nghĩ thông rồi, thay vì tử tế hỏi ngươi, không bằng chặt đứt tứ chi của ngươi, cho ngươi từ từ khai ra chân tướng trong đau đớn.” Con hổ lười biếng nói.
Thân thể nó run lên, phân ra ba con hổ giống nhau như đúc.
Bốn con hổ vây Cố Thanh Sơn vào chính giữa, đồng thanh nói rằng: “Niệm tình ngươi tu đạo không dễ, cho ngươi một cơ hội duy nhất, hiện tại hãy nói ra hết mọi chuyện mà ngươi biết.”
Cố Thanh Sơn im lặng trong phút chốc.
Chú Ngữ Ảnh Thanh Long – Trói đã hạn chế 5% tốc độ của đối phương.
Đối với một kiếm tu như Cố Thanh Sơn mà nói, như vậy là đủ rồi.
Điều hắn muốn bây giờ là một chuyện khác.
Uy lực của Thái Ất Kiếm Trận rất lớn, có thể giết chết đông đảo kẻ địch.
Nhưng Thái Ất Kiếm Trận là nhờ kiếm quang phân chia mà sinh ra sức mạnh.
Lúc đối mặt với kẻ địch đặc biệt cường đại, phân tán sức mạnh kiểu này sẽ không đủ dùng.
Cho nên chỉ có kết hợp tất cả các sức mạnh làm một thể, hóa thành một thanh kiếm bạo phát thì mới là không thể ngăn cản.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao kiếm thuật thiên biến vạn hóa, cuối cùng lại trở về nguyên trạng, hóa thành một kiếm mạnh nhất.
Nhất Kiếm cảnh.
Đây mới là giá trị đích thực của Nhất Kiếm cảnh!
Khí thế trên người Cố Thanh Sơn phai nhạt dần, cuối cùng biến mất gần như không còn.
Hắn đứng ở nơi đó, tựa như một mảnh hư không.
Sát khí nổi lên!
Bốn con hổ lại biến mất tại chỗ.
Cố Thanh Sơn cũng biến mất theo.
Trong đêm đen đột nhiên phát ra một đạo kiếm quang ngút trời.
Bí kiếm, Viên Nguyệt Liên Trảm!
Đường kiếm này giống như ánh trăng sáng rực treo ở bầu trời đêm, soi sáng chốn hoang dã.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả biến mất, tựa như ảo giác.
Màn đêm lại bao trùm toàn bộ đại địa.
Trong rừng.
Bốn con hổ một lần nữa hợp lại thành một, bốn cái móng vuốt đã bị cắt, thân thể bị ba thanh kiếm đâm trúng, cắm chặt vào mặt đất.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm nó.
“Ngươi... rốt cuộc là cái gì? Là yêu thú sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nói nhảm, ta là vua của Thú tộc.”
Con hổ hừ lạnh một tiếng khinh thường, tiếp tục nói: “Kiếm tu, ta không phục! Nếu không phải thân pháp của ta đột nhiên bị sai sót một chút, thắng bại thế nào còn chưa biết được đâu.”
“Thân pháp?” Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Không phải thân pháp, là do ngươi trở nên chậm đi.”
Con hổ giật mình, lúc này mới dần dần nhớ lại.
“Tên âm hiểm nhà ngươi, có bản lĩnh thì quang minh chính đại đánh với ta một trận!” Con hổ cắn răng nghiến lợi nói.
Cố Thanh Sơn không chút biểu cảm, thản nhiên nói:
“Ta chỉ không muốn lãng phí sức lực đi giết ngươi, bởi vì ta phải nghiệm chứng một việc ngay lập tức.”
Nói xong, hắn lấy thẻ bài ra, giơ tay vung lên.
Một thanh trường thương với vô số ánh sáng màu đỏ tươi lượn quanh hiện ra trong tay hắn.
Cố Thanh Sơn quát lên: “Thần thông Tự Tại, ta lệnh cho ngươi giao sức mạnh trấn tà cho cây thương này!”
Chỉ một chốc, trường thương truyền đến cảm ứng đặc biệt.
Cố Thanh Sơn nhìn con hổ.
Con hổ cao ngạo này nhìn vào Chân Xích Ma Thương, đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi.
“Không! Đừng đưa ta về núi thần Tu Di!” Nó cầu khẩn.
Cố Thanh Sơn nói: “Ngươi đang sợ cái gì?”
Con hổ không nói lời nào, chỉ điên cuồng vùng vẫy.
Tiếc rằng thân mình nó bị trường kiếm xuyên qua, bất luận thế nào cũng không di chuyển được.
Cố Thanh Sơn xoay người sang chỗ khác, nhặt đầu Bạch Chước ở trong tuyết lên, sau đó đưa đến trước mặt con hổ.
“Bạch Chước, còn có Thường Ngộ Lễ, cảm tạ các huynh mời ta ăn bữa đêm.”
Trường thương tỏa ra ánh sáng màu đỏ tươi bỗng nhiên đâm vào đầu con hổ.
Không có gì có thể kháng cự!
Con hổ phát ra một tiếng gào thét thê lương không gì sánh được.
Đột nhiên một hư ảnh dữ tợn từ trên người nó bốc lên, định nhanh chóng thoát khỏi đây.
Thế nhưng nó bị Chân Xích Ma Thương đâm trúng, làm thế nào cũng không thể thoát đi.
Chân Xích Ma Thương đột nhiên chấn động.
Hư ảnh lập tức vỡ vụn, hòa vào hư không rồi biến mất.
Cùng lúc đó, con hổ ngưng giãy giụa, nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất.
Nó chết rồi.
Cố Thanh Sơn thận trọng vùi đầu Bạch Chước xuống dưới đất, chắp tay thi lễ.
“Yên nghỉ nhé, thiếu niên lang.” Cố Thanh Sơn thì thầm.
Hắn cắt đầu hổ, dùng Chân Xích Ma Thương xuyên qua, cứ như vậy khiêng lên trên vai, bay vút đi về phía quân doanh Nhân tộc.
…
Một cái đầu hổ lớn rơi trên mặt đất, lăn ra ngoài hai ba mét.
Cố Thanh Sơn thu Chân Xích Ma Thương về, hướng về một mảnh hư không, ôm quyền nói: “Ngũ trưởng Đài Quan sát thứ mười lăm ở tiền tuyến phía tây nam, Cố Thanh Sơn, đến đây đưa tin.”
Hư không khẽ động.
Đầu hổ thoáng cái đã biến mất, ngay sau đó, một giọng nói nhỏ vang lên: “Mau vào.”
Cố Thanh Sơn bước ra phía trước vài bước, tiến vào trận pháp.
Chỉ thấy trong quân doanh này, khắp nơi đều là tu sĩ, người người đều khoác trên mình chiến giáp, nét mặt mang theo sát khí âm lãnh.
Vài tên tu sĩ chấp pháp lớn tiếng quát tháo, vội vội vàng vàng chỉ huy từng đội tu sĩ đứng trên pháp trận truyền tống, từ nơi này rút lui về hậu phương.
Cố Thanh Sơn đi tới, liếc mắt thấy vài tên tu sĩ trinh sát đang kiểm tra đầu hổ.
“Đã khám nghiệm, là Quỷ Tự Hổ Vương.” Một gã trinh sát đứng lên bẩm báo.
Vị đại tướng quân đứng trong các tướng lĩnh nghe vậy liền vừa cười vừa nói: “Được! Xưa nay nghe nói Cố Ngũ trưởng đột phá cảnh giới như ăn cơm uống nước, lại không biết hôm nay Cố Ngũ trưởng cũng ở lại cản truy kích, không thì sao ta phải phái trinh sát đi thăm dò tung tích Quỷ Tự Hổ Vương chứ?”
Cố Thanh Sơn liền ôm quyền, bĩnh tĩnh nói: “Hai người Thường Ngộ Lễ và Bạch Chước đã gặp nạn.”
Nụ cười trên mặt tướng quân tắt lịm, trong mắt lướt qua một chút bi thương.
Mọi người cũng trầm lặng theo.
Cố Thanh Sơn nhìn quanh, chỉ thấy bọn họ người nào cũng cầm thương, binh khí không rời tay, tinh thần lại có chút uể oải.
Có vẻ như đây là doanh địa cuối cùng chịu trách nhiệm cản truy kích cho quân đội tiền tuyến.
Một ngọc giản xuất hiện trong tay vị tướng quân nọ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...