Giây tiếp theo, linh lực của hắn hoàn toàn biến mất.
Thân thể dần dần mất đi sức mạnh.
Thần niệm hoàn toàn tiêu tán.
Hắn không nhịn được mà nhìn giao diện Chiến Thần, chỉ thấy hồn lực của mình biểu hiện là [0/600].
Hồn lực cũng không còn!
Lúc này người khổng lồ lại phát ra giọng nói chấn động hư không:
"Hành lang bí mật tràn ngập nguy hiểm, vì an nguy của chúng sinh vạn vật, chúng ta ban xuống từ bi, chấp thuận cho ngươi giữ lại một năng lực của mình."
Cố Thanh Sơn cảm nhận được một thuật pháp thần bí đang phủ xuống trên người mình.
Thuật pháp này thông qua phương thức cảm ứng tâm linh, cho phép hắn giữ lại một loại năng lực.
Năng lực được giữ lại này không phải là sức mạnh căn bản mà lúc trước Tứ Thần phong ấn, mà là thuật pháp, chiêu thức gì đó mà Cố Thanh Sơn có thể thi triển được.
Hắn nhanh chóng suy tư.
... Nếu mình phải đi vào một hoàn cảnh nguy hiểm không rõ trong tình trạng mất đi tất cả sức mạnh, vậy thì nên giữ lại loại thuật pháp nào?
Cho dù mất đi tất cả sức mạnh.
Trong tay mình còn có kiếm.
Tuy rằng không thể thi triển những kiếm chiêu uy lực lớn cần linh lực, nhưng bằng kinh nghiệm và kỹ xảo của mình, sử dụng kiếm chiến đấu thì vẫn không thành vấn đề.
Dưới tình huống này, mình cần cái gì?
... Thần thông Lôi Điện, Kinh Mộng!
Đây là lực khống chế cường đại, có tác dụng mang tính quyết định trong trận giao tranh!
Suy nghĩ của Cố Thanh Sơn lóe lên.
Lập tức, tay hắn toát ra tia điện màu trắng xanh chói mắt.
Cũng kỳ quái, khi hắn thúc giục "Kinh Mộng", linh lực vận chuyển trong cơ thể không hề gặp chướng ngại.
Nhưng nếu hắn muốn dùng linh lực để làm chuyện khác, linh lực sẽ lập tức biến mất.
Thật sự là chỉ cho phép sử dụng một kỹ năng.
Cố Thanh Sơn thở dài, cũng không cảm thấy quá chán nản.
Dù sao trước kia đã có rất nhiều người tới nơi này, tất cả mọi người đều mất hết tất cả sức mạnh.
Mà kiếm tu là một trong những chức nghiệp cận chiến mạnh nhất, lúc người khác mất đi sức mạnh, kiếm tu không dựa vào linh lực vẫn có đủ chiến lực để đánh một trận như cũ.
... Huống hồ mình còn giữ lại "Kinh Mộng".
Bốn pho tượng tước đoạt sức mạnh của Cố Thanh Sơn, bắt đầu thu lại tất cả ánh sáng, dần dần khôi phục lại trạng thái không nhúc nhích.
Bóng tối lại bao phủ khắp nơi.
Đột nhiên, một giọng nói nhỏ vang lên từ trong miệng người khổng lồ:
"Ta đã nhận ra."
Nó từ từ chuyển động thân thể, ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn.
Chim ưng trắng yên lặng bay xuống dưới, thân hình dần dần nhỏ đi, đậu trên vai Cố Thanh Sơn, nhẹ giọng nói: "Ta cũng đã nhận ra."
Con quái vật ba đầu kia bay từ trong dung nham ra, dừng trước mặt Cố Thanh Sơn.
Ba cái đầu nhìn hắn, đồng thanh nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm giác được."
Cố Thanh Sơn không hiểu gì, hỏi: "Các ngươi đang nói gì?"
Người tạo vật của Đất hóa thành một đám mây bụi, vờn quanh người Cố Thanh Sơn, nói: "Đồng tiền của Đất... Trên người ngươi có đồng tiền của Đất, ngươi là Địa Thần!”
Người khổng lồ cũng nói: "Không sai, chúng ta không thể xác định được thân phận của hắn, hiển nhiên là vì chiến hữu năm xưa đã giúp đỡ, làm người bảo vệ bí mật cho hắn."
Cố Thanh Sơn hơi giật mình.
Không ngờ chỉ là bức tượng của Tứ Thần mà lại có thể dựa vào việc mình sở hữu Đồng tiền của Đất, nhận ra thân phận thật sự của mình.
Hắn cảm giác được thái độ của bốn bức tượng thay đổi rõ ràng.
Chúng nghiêm túc nhìn về phía Cố Thanh Sơn, khe khẽ nói nhỏ với nhau.
"Lúc trước chúng ta đã đoán ra tình huống này."
"Đúng vậy, giả thiết chuyện này thực sự phát sinh, chúng ta cũng đã chuẩn bị tốt."
"Thuật pháp chuẩn bị trước đó vẫn còn tồn tại."
"Làm chính thần kế nhiệm, chắc hắn đã biết tất cả."
Người khổng lồ đầu đội vương miện bỗng nhiên nói: "Phong Thần, ngươi tới thi triển thuật pháp, ta đến nói cho hắn biết quá khứ của chư giới."
"Ừ."
Chim ưng trắng lên tiếng, bỗng nhiên bay lên, khẽ mổ một cái lên trán Cố Thanh Sơn.
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc ầm ầm rung động.
Cả thế giới như trôi đi xa.
Hắn phát hiện bốn bức tượng, thậm chí cả mặt đất và biển sâu đều hóa thành cát chảy đi, mà chính hắn lại đột nhiên xuất hiện trong một mảnh hỗn độn.
Trong tiếng gió gào thét, giọng nói trầm thấp hùng hậu của người khổng lồ vang lên: "Ngọc của chư giới, chủ nhân của dòng sông sao, người con gái được ban ân của thế giới tầng trong, Vạn thần Nữ đế, Reneedol."
Một thế giới bỗng mở ra trước mặt Cố Thanh Sơn.
Hắn phát hiện mình đang đứng trong một tòa cung điện vô cùng hoa lệ.
Trên ngai vàng đối diện hắn là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đang ngồi.
Dòng sông sao mênh mông biến đổi, sinh ra rồi hủy diệt phía sau lưng nàng.
Vô số thần linh quỳ lạy dưới vương tọa.
Cố Thanh Sơn nhìn quanh bốn phía, đột nhiên thấy Đại Ca.
Hắn ta mặc một bộ chiến giáp hình thành từ hoa văn ánh sáng, trên người tỏa ra nguyên lực vô tận, cầm trong tay một thanh mâu dài, đứng phía sau nàng.
Đại Ca đi đến đối diện người phụ nữ, cung kính hành lễ với nàng, sau đó dứng dậy, rời khỏi cung điện dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bay về phía khoảng không trên bầu trời.
Giọng nói của người khổng lồ ù ù rung động: "Vua Vực Sâu là một người mạnh nhất bên trong chúng thần, là chủ nhân của thế giới tầng trong, là bạn của quái vật hư không, thời gian, thần bí. Hắn ta thề phải bảo vệ Reneedol, cũng đưa đối phương lên vương vị, mà mình lại tới Vực Sâu Vĩnh Hằng, phụ trách bảo vệ thế giới tầng trong không bị bất cứ tai nạn nào trong hư không ăn mòn."
"Vua Vực Sâu kề vai chiến đấu cùng bọn ta, chống đỡ hàng triệu hàng tỉ loại tận thế, giúp thế giới tầng trong và hư không luôn duy trì yên bình và phồn vinh."
Vô số những trận chiến của Thần linh ngắt quãng hiện lên trước mặt Cố Thanh Sơn, khiến hắn hoa cả mắt.
"Những ngày tháng như thế kéo dài đến ba ngàn năm."
Hình ảnh chợt lóe.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình đứng ở bên cạnh Vực Sâu Vĩnh Hằng.
Đại Ca đang chỉ xuống phía dưới Vực Sâu, chậm rãi nói gì đó với Vạn thần Nữ đế.
Trong ánh mắt hắn ta lộ ra vẻ ôn nhu.
Cố Thanh Sơn thấy bên trong hư không, bốn chính thần Hư Không và các quái vật cường đại đứng xung quanh, còn có một vài tồn tại không biết là thứ gì.
Hắn lại thấy một người quen.
Người nắm giữ thời gian, hạt cát bất diệt, Phức Tự.
Những tồn tại vô cùng cường đại này, tất cả đều đang nghiêm túc nghe Đại Ca nói gì đó.
Sau đó, những tồn tại này bay xuống dưới Vực Sâu cùng Đại Ca.
... Đó chính là con đường mà khi nãy Cố Thanh Sơn đã đi đến.
Hình ảnh lại thay đổi.
Bên trong mật thất yên tĩnh, Đại Ca cầm một ngôi sao trong tay, đưa cho Vạn thần Nữ đế Reneedol.
Giọng nói của người khổng lồ lại vang lên:
"Chủ nhân nguyên lực vô tận, người đứng đầu Vương miện Ngôi sao đã phát hiện bí mật của thế giới Phủ Bụi."
"Hắn ta mạo hiểm xuyên qua hành lang bí mật kia, mang về một bảo vật từ thế giới Phủ Bụi."
"Với bảo vật này, Reneedol trở thành tồn tại mạnh nhất trong chư giới."
"Sau đó..."
"Nàng phản bội tất cả mọi người."
Oành!!!
Sấm sét nổ vang.
Cảnh tượng đổ nát của thế giới tầng trong xuất hiện trước mắt Cố Thanh Sơn.
Sông sao rơi xuống, mặt đất rung chuyển.
Thời khắc chúng sinh diệt vong, vô số tiếng khóc tuyệt vọng không dứt bên tai.
Cho dù đã xem một lần, nhưng Cố Thanh Sơn vẫn cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Nhóm thần linh cường đại xuất hiện trước đó, một phần khá nhiều đã chết đi. Thi thể họ trôi nổi bên trong dòng chảy hư không hỗn loạn, cuối cùng chẳng biết đi đâu.
Cố Thanh Sơn thấy được Đại Ca toàn thân mặc giáp, toàn lực cứu bảy vị thần linh và cung điện của họ ra khỏi thế giới tầng trong. Hắn ta còn đang định làm gì đó nữa, thì đột nhiên thấy Reneedol xuất hiện trước mặt mình.
"Reneedol! Chạy mau!" Đại Ca vội xông lên, kéo tay đối phương.
Reneedol vươn tay.
Một đốm lửa sao xuất hiện trên tay nàng ta, hóa thành lưỡi dao sắc bén, ngay lập tức đâm xuyên qua thân thể Đại Ca.
Ngọn lửa sao lan khắp thân thể Đại Ca.
"A... Vì... sao..." Đại Ca gian nan nói.
Reneedol không nói gì, chỉ rút lưỡi dao sắc bén ra, sau đó lại đâm mạnh vào ngực Đại Ca.
Toàn thân Đại Ca bị lửa sao bao lấy, dần dần mất đi sức sống, nhưng hắn ta vẫn nhìn chằm chằm vào Reneedol như cũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...