Lâm khe khẽ cười, lắc đầu nói: “Cậu không thể đi.”
“Khinh thường tôi? Tuy rằng tôi—— "
Cố Thanh Sơn nói đến một nửa, bỗng nhiên nói không ra lời.
Hắn phát hiện mình không thể động đậy.
Kế đó, từ trong hư không từng sợi tơ nhện màu trắng xuất hiện, quấn chặt quanh người hắn.
Tơ nhện này mạnh hơn gấp mấy lần khi Lâm vẫn còn là Chức mệnh giả Vực Sâu, Cố Thanh Sơn phát hiện linh lực trong người không thể phóng thích ra.
Lâm đã nhốt hắn lại.
"Đây là vì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Lâm nhìn chăm chú lên tơ nhện, vừa cảm thụ, vừa nói:
“Xem ra thời khắc mấu chốt của cuộc chiến đã đến, mà biểu hiện của tôi được Vực Sâu đánh giá rất cao, nên Vực Sâu Vĩnh Hằng mới chế tạo cho tôi một thể Vực Sâu không gì sánh bằng này.”
“——trận chiến tiếp theo, cậu thật sự không thể cùng tham gia.”
“Tại sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Bơi vì đây là chiến tranh cấp thần thoại, đã vượt qua khả năng mà cậu có thể đối phó.” Lâm trả lời.
“Chẳng qua chỉ là cấp thần thoại, cô cũng quá coi thường tôi rồi, tôi cần phải chiến đấu—— cô cũng biết, tôi vẫn luôn khao khát thu được hồn lực.” Cố Thanh Sơn nói.
Lâm lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.
“Sau khi tôi trở về thể Vực Sâu … chắc cậu cũng biết, năng lực chức mệnh của tôi là gì.”
Cố Thanh Sơn ngẩn ra.
Đúng rồi, cô ấy đã nhận được nhẫn thề nguyện nên lại có được thuật đọc tâm, thậm chí cả kỹ năng vận mệnh “Tồn Tại” khủng bố kia nữa.
Cô ấy biết tất cả suy nghĩ trong lòng mình.
"... Cố Thanh Sơn, sự lo lắng của cậu, tôi có thể hiểu được."
“Nhưng cuộc chiến này quá nguy hiểm, Vực Sâu đã bố trí thuật truyền tống cố định cho cậu trong chiếc nhẫn này —— khi cậu giao nhẫn cho tôi, qua hai phút thì cậu sẽ được truyền tống về nơi gọi là An Hồn Hương kia.”
Cô vươn bàn tay đeo nhẫn của mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt, tai, đường nét khuôn mặt của Cố Thanh Sơn.
“Chị đây phải đi rồi, cậu hãy bảo trọng.”
Nói xong...
Cô hôn hắn.
Một hơi,
Hai hơi,
Ba hơi,
Lâm đột nhiên lui lại một bước, bực bội nói: “Tôi quên mất, tuy rằng cậu bị tơ nhện nhốt lại, nhưng đầu lưỡi…”
Trên mặt cô hiện lên vệt hồng nhàn nhạt, không dám nhìn Cố Thanh Sơn nữa, quay người xông thẳng lên bầu trời.
Ở trong không trung, nhẫn của cô bỗng nhiên vọt ra một luồng khí u ám, bao quanh khắp người cô.
Thân hình của cô nhanh chóng biến hóa.
Giờ đây cô không còn mang hình dạng con nhện nữa, mà là một loại sinh mệnh đẹp đẽ hơn, khiến người ta thán phục hơn——
Đáng tiếc, Cố Thanh Sơn bị tơ nhện trắng như tuyết cố định, không thể nhúc nhích, linh lực và thần niệm đều bị trói buộc cho nên không cảm nhận được Lâm đã biến hóa.
Trên giao diện Chiến Thần, một loạt chữ nhỏ đom đóm chợt xuất hiện:
[Ngài đã thi triển kỹ thuật hôn của Quan Tuyệt Thiên Hạ (kỹ năng bị động)]
[Kết quả chiến đấu: Phối hợp những việc trước đó ngài đã làm, ngài đã thành công chinh phục trái tim cô ấy.]
[Bốn mươi lăm giây nữa, ngài sẽ được truyền tống về An Hồn Hương.]
[Bốn mươi lăm giây sau, tơ nhện của Vực Sâu đang ràng buộc bạn sẽ tự động gỡ bỏ.]
Cố Thanh Sơn thở dài —— đột nhiên lại ngây người.
Anna.
Chẳng biết Anna đã tỉnh lại từ lúc nào.
Mái tóc dài đỏ rực của cô đã biến thành màu đen, cả người được bao quanh bởi luồng gió hắc ám lượn lờ, nhìn qua tràn đầy cảm giác thần bí.
Cô thu hồi cái liềm chuôi dài, bước nhanh đến chỗ Cố Thanh Sơn.
"Hừ, tuy rằng cô ta giúp tôi hoàn thành truyền thừa, tôi cũng vô cùng cảm tạ cô ta, nhưng cướp người đàn ông của tôi thì chuyện này tuyệt đối không được!"
Anna lớn tiếng nói.
Cô đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, giọng căm tức: "Chị gái kia giết người quá độc ác, không phải là đối tượng lý tưởng. Hơn nữa, cô ta lại dám ở trước mặt mọi người giở trò lưu manh!"
Trước mặt mọi người...
Cố Thanh Sơn liếc nhìn một vòng xung quanh
Một đống thi thể
Ừm… cũng có lý, cũng coi như là trước mặt mọi người.
Khi Anna nói chuyện, giao diện Chiến Thần không ngừng đưa ra lời nhắc:
[Chú ý, chú ý!]
[Ngài còn ba mươi lăm giây nữa sẽ được truyền tống khỏi đây.]
Cố Thanh Sơn nhìn lướt qua, vội vàng nói: “Anna, tôi sắp phải rời khỏi rồi, đây là Vực Sâu Vĩnh Hằng —— "
Anna ngắt lời hắn, nói với giọng kiên cường: “Những gì hai người nói tôi đều đã nghe hết, còn vài chục giây nữa anh sẽ rời đi, tôi biết phải làm gì.”
Cô cố gắng để bản thân trông rất bình tĩnh, nhưng không làm được.
Cố Thanh Sơn nhìn bộ dáng quật cường này của cô, ánh mắt cũng dần dần trở nên dịu dàng hơn.
Đây là mối nhân duyên từ kiếp trước, là cô gái từng hẹn ước cùng hắn ở trong cuộc chiến, nhưng cuối cùng lại chết bởi tận thế.
Mặc dù, hắn chưa từng thật sự ở bên một cô gái, nhưng vào lúc này Cố Thanh Sơn sao có thể rút lui?
Hắn nói khẽ: “Đúng, tôi sợ rằng phải tham gia một cuộc chiến, đó là một trận chiến rất quan trọng, có quan hệ đến sống còn của toàn bộ chúng ta.”
Anna cúi đầu, không nói lời nào.
Hắn tiếp tục nói.
“Anna, đợi lát nữa cô cũng phải nhanh chóng rời đi.”
“Nhớ kỹ, giữ được mạng là quan trọng nhất, cô ngàn vạn lần không thể chết.”
“Đợi tôi làm xong hết mọi việc liền đi tìm cô, được không?”
Anna nghe được câu cuối cùng thì đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hắn, như muốn xác định gì đó.
Cố Thanh Sơn dịu giọng nói: “Đúng vậy, cô phải sống, chờ tôi trở lại.”
Anna nhắm mắt im lặng, chợt lên tiếng hỏi: “Còn mấy giây?”
Cố Thanh Sơn nhìn lên giao diện một cái, nói: “Sáu giây.”
Nói xong, thời gian lại qua một giây.
Còn năm giây cuối cùng.
Anna không chút do dự đi tới, đưa tay kéo lấy cằm Cố Thanh Sơn, nói: “Nhớ kỹ, tôi chưa từng hôn người đàn ông nào khác.”
Bốn giây.
Cô đặt môi mình sát lên môi hắn.
Ba giây.
—— nói đi nói lại, thân là công chúa của Thánh quốc, là hòn ngọc quý trên tay của gia tộc Medici, là cô gái được tất cả mọi người trong thế giới của cô chú ý đến, từ nhỏ Anna cũng đã nhìn thấy rất nhiều chuyện phong lưu.
Sau khi mẹ cô tạ thế, mặc dù cha không lập vương hậu khác nhưng lại có một tình nhân bên ngoài.
Mà ngay cả tình nhân của cha, Anna cũng đã gặp và quen thuộc với bà ấy.
Vì vậy, đối với người biết nhiều như Anna thì khi có nụ hôn đầu, cô nghĩ nhiều hơn những cô gái khác cũng là chuyện bình thường.
—— còn lại hai giây.
Anna do dự, nhưng vẫn nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi ra.
Mang theo một chút run sợ và can đảm, cái lưỡi cũng tiến vào trong miệng Cố Thanh Sơn.
Một giây.
Cái lưỡi nhỏ đang cố gắng tiến lên trước thăm dò, đột nhiên bị một thứ mềm mại đè lấy cuốn chặt khiêu khích một phen.
Ngay sau đó, hắn lại vuốt một vòng dọc theo môi cô.
Đã đến giờ.
Cố Thanh Sơn bị một sức mạnh cường đại lôi kéo, “vụt” Một tiếng liền biến mất trước mặt Anna.
Anna ngây ngốc tại chỗ, một tay thì đè trên ngực, một hồi lâu vẫn không nói ra lời.
Vừa nãy vẫn chưa hôn xong.
Vẫn chưa thỏa mong đợi.
Những cảm xúc như luyến tiếc hay triền miên vô tận chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Hóa ra là cảm giác này… thật là…”
Anna nỉ non, không tiếp tục nói nữa.
Trông thì cô vẫn như thường, chỉ là sắc đỏ trên mặt đã phá hủy hoàn toàn vẻ nghiêm túc mà một Tử Thần nên có.
Thời gian trôi qua một lúc lâu.
Anna bỗng nhiên nói: “Cố Thanh Sơn, ai mà thèm chờ anh chứ!”
“Tôi đã được truyền thừa, kể từ giờ, tôi chính là Tử Thần!”
Cô niệm một câu thần chú, thân hình bỗng biến mất.
Trong gió truyền đến giọng nói như chặt đinh chém sắt của cô:
“Tôi sẽ không để cho bất kỳ cô gái nào đến gần anh nữa!”
“… Ngoại trừ Tô Tuyết Nhi!”
Một bên khác.
Cố Thanh Sơn bị một luồng sức mạnh cực lớn, lấy tốc độ vượt qua tưởng tượng xuyên qua vô tận không gian, kéo hắn về hướng An Hồn Hương.
Ở trước mắt hắn, từng dòng chữ nhỏ đom đóm xuất hiện nhanh chóng:
[Ngài đã thi triển kỹ năng hôn của Quan Tuyệt Thiên Hạ, nhưng bởi hạn chế về thời gian, cho nên lần này ngài chỉ mới thi triển được một phần mười của kỹ năng này.]
[Kết quả chiến đấu: Mọi thứ sớm đã là duyên phận kiếp trước, lần này ngài đã có hết được trái tim cô ấy.]
[Nói rõ về cuộc chiến: Hôn chưa xong, trái lại hiệu quả vượt trội, khiến người ta càng khó có thể quên.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...