“Du di? Cái chết chưa bao giờ du di cho bất cứ kẻ nào.” Ông lão phẫn nộ quát.
“Đương nhiên, đương nhiên, ta cũng biết như vậy, cho nên ta bằng lòng trả một cái giá. Xin hỏi các vị lấy tiền hay là bảo vật?” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn vươn tay, mở bàn tay ra.
Trong hư không, vô số đồng tiền kim loại lấp lóe tia sáng ma pháp hiện ra trên tay hắn, sau đó không ngừng rơi xuống đất, phát ra những tiếng loảng xoảng vang động khắp chốn.
Đông tiền kim loại nhanh chóng chất cao thành một ngọn núi nhỏ.
Cố Thanh Sơn đứng cạnh núi tiền, nói: “Tuy các vị không dùng được những thứ này nhưng ai mà không có con hay cháu chắt gì đó? Mọi người đều là trưởng bối, luôn luôn phải quan tâm đến bọn họ. Dù sao, bất luận là tu hành, kết hôn, mua nhà, sinh con… Nói chung luôn cần dùng đến tiền.”
“Vừa lúc, ở chỗ ta có đủ các loại tiền đặc thù, đều là thứ tốt ở khu Tranh Bá, cũng là đồng tiền mạnh ở chín trăm triệu tầng thế giới, đủ cho con cháu của các vị cơm áo không lo.”
Hắn vươn tay kia ra.
Vô số binh khí áo giáp, châu báu trang sức và khế thư triệu hoán, quyển trục ma pháp hiện ra trong tay hắn, sau đó không ngừng rơi xuống đất.
Những bảo vật này nhanh chóng đổ ra như sông.
“Các vị, nếu như các vị không thích tiền, ở đây còn có các loại bảo bối người người mơ ước.”
“Mỗi một món vật phẩm ở đây đều là vô giá, bất luận là đem đi tặng hay là tự mình dùng đều rất có thể diện, có một ít thứ cao cấp còn có thể làm đồ gia truyền.”
“Các vị, ta vô ý mạo phạm các vị, cho nên ta nỗ lực đem những tài phú và bảo vật này, chỉ muốn cầu các vị thư thả cho một chút thời gian, để ta nói chuyện với nàng mấy câu, làm rõ câu chuyện còn đang dang dở lúc trước.”
“Sau đó, các vị có thể hoàn toàn dựa theo quy củ của mình mà làm việc, thế nào?”
Cố Thanh Sơn đứng ở giữa núi tiền và sông bảo vật, nói bằng giọng thành khẩn không gì sánh được...
Trong mật đạo.
Những người đứng đối diện nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, vẻ mặt hơi kỳ quái.
“Ngươi muốn ký kết một giao dịch với ta?”
Ông lão mặc áo bào trắng hỏi.
“Vô cùng chính xác. Thật lòng ta rất cần linh hồn này, ông có thể tùy ý ra giá.”
Cố Thanh Sơn vui vẻ nói.
Ông lão mặc áo bào trắng thu lại vẻ âm trầm trên gương mặt, rơi vào trầm ngâm.
Cố Thanh Sơn nhìn ông ta, cũng không nói gì.
Nhất thời yên tĩnh.
Nhưng sự tĩnh lặng này vô cùng mong manh, lúc nào cũng có thể bị đánh vỡ.
Thủy Thần phong tỏa cung điện, đang tìm kiếm bọn họ khắp nơi, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ phát hiện ra chỗ này.
Mấy người sau lưng ông lão mặc áo bào trắng rục rịch, dường như có thể công kích bất cứ lúc nào.
Cố Thanh Sơn thậm chí có thể thấy được ác ý không chút nào che giấu trên người ông lão mặc áo bào trắng.
Đối phương không che giấu chút nào.
Là không biết làm thế nào để che đậy?
Hay là coi thường?
Tâm niệm Cố Thanh Sơn khẽ động.
Diệp Phi Ly lặng lẽ dùng thần niệm truyền âm: “Hồn thể dưới lòng đất lại gây ra tiếng động rất lớn, tôi cảm nhận được tiếng rên rỉ thống khổ của hàng tỉ linh hồn.”
Sắc mặt của Cố Thanh Sơn không đổi, khẽ gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
Đây là một loại tồn tại kỳ dị, lại có thể khống chế hồn thể đến tận trình độ này.
Vậy thì trong An Hồn Hương, rốt cuộc nó là loại tồn tại như thế nào?
Cố Thanh Sơn lượm một bảo vật hình tròn được khắc đầy những hàng chữ nhỏ chằng chịt, đưa sang cho đối phương xem:
“Nhìn xem, những bảo vật này đều có các loại công dụng thần kỳ. Chỉ cần ông gật đầu, chúng nó đều sẽ là của ông.”
Hắn đưa tay gõ một cái lên trên vòng tròn, còn nói thêm:
“Nếu như ông không thích vật như vậy, ta còn có loại bảo vật khác, chỉ cần ông gật đầu.”
Ông lão mặc áo bào trắng đột nhiên nói: “Mục đích của ngươi là muốn nói chuyện với linh hồn này một lát?”
Cố Thanh Sơn lập tức nói tiếp: “Đương nhiên, nếu như ông đồng ý giao dịch với ta, ta sẽ cố gắng trả giá cao hơn.”
Ông lão mặc áo bào trắng nhìn đống tiền chất thành núi, lại nhìn trân bảo đầy đất, đột nhiên hỏi: “Ngươi có vật phẩm loại hồn khí không?”
Cố Thanh Sơn vỗ tay một cái, cười nói: “Hồn khí tuy rằng trân quý, nhưng ta vừa lúc có rất nhiều loại vật này.”
"Ta không tin." Ông lão mặc áo bào trắng nói.
Hồn khí là vật phẩm uy lực nhất, uy lực vô hạn.
Thiên Địa song kiếm là hồn khí tối cao của Vực Sâu Vĩnh Hằng.
Ở chín trăm triệu tầng thế giới, thứ có giá trị cao nhất cũng chính là hồn khí.
Mỗi một hồn khí xuất hiện đều đủ để gây ra một hồi gió tanh mưa máu trong chín trăm triệu tầng thế giới.
“Ta sẽ làm cho ông tin tưởng.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn tiện tay quơ một cái trong không trung, tiếp nhận một thanh hồn khí Laura đưa tới, vứt cho ông lão mặc áo bào trắng.
Ông lão mặc áo bào trắng tiếp được, cầm ở trong tay, cố sức nắm chặt.
Những đường chỉ nhỏ màu lam dài vô tận thoáng hiện trong không trung, cắt bốn bức tường quanh mật đạo, tạo thành những lỗ hổng sâu hút.
Đây là một thanh hồn khí mang thuộc tính Gió mà cả hai đầu đều có mũi nhọn.
Ông lão mặc áo bào trắng chau mày lại.
"Đúng là hồn khí."
Ông ta vừa nói vừa bỏ hồn khí vào trong miệng, nuốt xuống.
Cố Thanh Sơn chú ý thấy thân thể ông lão hơi phình lên, sau đó nhanh chóng khôi phục lại nguyên dạng.
“Thế nào? Chúng ta có thể giao dịch không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Ông lão nhìn về phía hắn bằng ánh mắt thận trọng, phun ra hai chữ: “Có thể.”
“Ầm!”
Phía sau mật đạo đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang.
Nãy giờ Cố Thanh Sơn vẫn luôn đợi có người xuất hiện tại phương hướng đó.
Trong khói mù lượn lờ, một bóng hình hiện ra Cố Thanh Sơn, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Thủy Thần.
Nàng ta nhìn thoáng qua Cố Thanh Sơn, lại nhìn ông lão mặc áo bào trắng, lên tiếng nói: “Ta cần người này chết.”
Ông lão mặc áo bào trắng nhìn Cố Thanh Sơn.
Hắn lập tức nói: “Bảo bối hồn khí này chỉ có ta mới có thể lấy được, loại thuật pháp lấy vật này chắc ông cũng biết, phải do chủ nhân đi mở không gian cố định.”
Ông lão mặc áo bào trắng thoáng chần chừ, nói với Thủy Thần: “Ta đang giao dịch với hắn, chuyện của hắn ngày sau hãy nói.”
Thủy Thần nói: “Không được, người này phải chết, chúng ta đã quyết định vận mệnh của hắn.”
“Ta đang giao dịch với hắn, vị đại nhân kia cần vật của hắn.” Ông lão mặc áo bào trắng nói.
Thủy Thần biến sắc, cười lạnh: “Vị đại nhân kia? Bắt đầu từ khi nào mà ngươi cũng dám mượn danh nghĩa của nàng để mạo phạm ý chí của bốn người chúng ta.”
Trên người nàng ta dâng lên Thần uy vô cùng lớn.
Khác với Thần tộc, đây mới thực sự là thủy triều hồn lực!
Loại sức mạnh nay đủ để phá hủy vạn vật.
Nhưng mà ông lão mặc áo bào trắng không nhượng bộ chút nào, cau mày nói: “Lui ra.”
Mặc dù chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng giọng nói của ông ta đã biến thành giọng nữ.
Âm thanh này mơ hồ không rõ, nghe vào giống như là không thường xuyên nói, hoặc là không quen thuộc với ngôn ngữ của nhân loại.
Nghe được giọng nói này, Thủy Thần không khỏi ngẩn ra.
Nàng ta chậm chạp phản ứng lại.
Thủy Thần thu hết khí thế trên người về, cúi đầu, quỳ trên mặt đất, cung kính nói: “Dạ, Mẫu Thần.”
Thủy Thần liếc mắt nhìn Cố Thanh Sơn lần nữa rồi nhanh chóng thối lui ra khỏi mật đạo.
“A, đa tạ, không thể không nói. Thủ hạ của ông rất tận chức tận trách, cứ luôn muốn giết chết ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Ông lão mặc áo bào trắng nhìn hắn, nói: “Ta cần hồn khí.”
Cố Thanh Sơn nói: “Như vậy, linh hồn của cô gái này phải cho ta, ông chuẩn bị dùng nàng đổi lại bao nhiêu hồn khí từ ta?”
“Hồn khí của ngươi, ta muốn toàn bộ.” Ông lão mặc áo bào trắng nói.
“Giao dịch thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Lấy hình thức khế ước, linh hồn của nàng thuộc về ngươi, toàn bộ hồn khí của ngươi thuộc về ta.” Ông lão áo bào trắng nói rồi lấy ra một tấm da dê từ trong miệng, ném cho Cố Thanh Sơn.
Tấm da dê treo ở giữa không trung, mở ra trước mặt hắn.
Chỉ thấy trên bề mặt nó dùng chữ của Thần viết một đoạn khế ước.
Đây là kiểu chữ từ rất xa xưa. Trong quyển sách ghi chép của Người bảo vệ Tháp Cao, nó là một loại chữ do văn minh tiền sử để lại, gần như không còn lưu thông trong chín trăm triệu tầng thế giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...