Các thị nữ lộ ra vẻ mặt thì ra là như vậy.
Thị nữ ban đầu nở nụ cười khéo léo, đáp lại: “Đây là điểm tâm ngự dụng của hoàng thất, cách làm được giữ bí mật, chỉ có nhân viên hoàng thất mới biết được…Nhưng nếu mấy vị đã là khách quý đến đây, chúng tôi liền đi hỏi chút, xem có thể nói cách làm cho các hạ được không.”
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Vậy thì đa tạ rồi.”
Hắn và thị nữ nhìn nhau một cái.
Thị nữ cúi đầu, yên lặng lui xuống.
Mấy người khác im lặng không lên tiếng, chỉ là nghỉ ngơi như cũ.
Chốc lát sau, vài thị nữ khác cầm lễ phục đi vào.
“Mời các vị thay quần áo.” Các thị nữ đồng thanh nói.
Trương Anh Hào tiến lên sờ thử, truyền âm cho Cố Thanh Sơn: “Không có vấn đề gì.”
“Đương nhiên, nếu chút chuyện này mà xảy ra vấn đề, thế mới kỳ lạ.” Cố Thanh Sơn nói.
Một thị nữ nhìn về phía Laura nói: “Cô thay y phục ở đây không tiện cho lắm, xin hãy theo tôi đến một căn phòng khác, sau đó thì về.”
Laura nhìn về phía Cố Thanh Sơn, trên mặt đều là vẻ do dự.
Nam nữ khác biệt, cô bé lại là nữ vương có thân phận cao quý, đương nhiên không thể thay đồ trong này.
Nhưng nếu rời khỏi Cố Thanh Sơn, thì có hơi sợ.
Cố Thanh Sơn cười, nói: “Lại đây, ca ca có lời muốn dặn dò em.”
Laura lập tức đến bên cạnh hắn.
Cố Thanh Sơn giơ chiếc áo choàng Tĩnh Lặng lên, chắn tầm mắt của đám thị nữ, kéo Laura đi vào.
Một lúc.
Áo choàng mở ra.
“Lời anh nói nhớ kỹ rồi chứ?” Cố Thanh Sơn nói.
Laura gật đầu nói: “Vâng, lời ca ca nói em sẽ nhớ kỹ, nhất định sẽ không có hành động thất lễ ở nơi này.”
Cô bé gật đầu về phía mấy người, rồi đi theo thị nữ.
Lúc sau.
Mấy thị nữ dường như có được tin tức gì.
Các nàng nhìn nhau, cùng thi lễ nói: “Mời các vị thay quần áo, chúng ta lúc nữa sẽ đến.”
“Được, đi đi, các cô cũng vất vả rồi.” Cố Thanh Sơn khoát tay nói.
Bọn thị nữ liền lui xuống.
Cố Thanh Sơn lập tức nhìn về phía Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào hít một hơi, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Cách bỏ trốn khỏi đủ loại đuổi giết thì ta có, nhưng nơi này là thế giới phong bế, thực lực kẻ địch rất mạnh, cho dù chúng ta tránh thoát được bẫy rập, cũng không có nơi nào để chạy.”
“Không sao, bây giờ lập tức chuẩn bị, bọn họ chắc sắp phát động rồi.” Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.
“Được.”
Trương Anh Hào lập tức bắt đầu lấy bài trong hư không.
Đại Ca vẫn im lặng không nói, lúc này mới hỏi: “Lúc trước cậu nói Thủy Thần điều tra chúng ta, nàng ta điều tra ra cái gì?”
Cố Thanh Sơn nói: “Tôi cũng muốn biết.”
Nói xong, hắn phất tay phóng ra một luồng ánh sáng màu lam đậm… giống hệt đạo ánh sáng mà Thủy Thần phóng ra lúc ở phòng nghị sự.
Luồng ánh sáng huy hoàng vừa buông xuống, liền bao phủ mọi người lại trong đó.
Trên giao diện Chiến Thần, lập tức liền xuất hiện một hàng chữ huỳnh quang nhỏ.
[Ngài tạm thời gia tải chức năng dò thám cao cấp của hệ thống chiến tranh Nhân tộc cỡ lớn.]
[Ngài lấy được tình báo dưới đây:]
[Trương Anh Hào, đàn ông Nhân tộc, trạng thái chiến đấu: sung sức, thực lực chiến đấu: cấp tám.]
[Diệp Phi Ly, Diệt Thế giả, trạng thái chiến đấu: hơi mệt (thiếu hồn lực), thực lực chiến đấu: cấp mười.]
[Cố Thanh Sơn, thân phận không rõ (thân phận của hắn đã bị bí thuật mạnh mẽ nào đó phong ấn lại, ngài phải lấy được thông tin chính miệng hắn nói, hoặc là chiến thắng người bảo vệ thân phận thay hắn, mới có thể biết được thân phận chân chính của hắn), trạng thái chiến đấu: sung sức, thực lực chiến đấu: cấp hai mươi mốt.]
[Đại Ca (nhân vật có ưu tiên được tự đổi tên), thân phận: chúa tể của Vô Tận Nguyên Lực, trạng thái chiến đấu: hoàn toàn suy yếu (trọng thương gần chết, không có lực chiến đấu), thực lực chiến đấu: cấp chín mươi chín.]
Cố Thanh Sơn liếc mắt qua.
Kỳ lạ.
Thủy Thần này tuy rằng không phải là Thủy Thần chân chính, nhưng lại gia tải được chức năng do thám cao cấp của hệ thống phòng ngự chiến tranh cỡ lớn.
Nàng ta rốt cuộc là ai?
Mở miệng ra là hỏi thân phận của ta, rốt cuộc là muốn làm gì?
Thời gian hơi gấp, Cố Thanh Sơn không kịp nghĩ, trực tiếp nói với Đại Ca: “Bọn họ có thể đã biết chuyện anh bị thương nặng rồi.”
Đại Ca cảm nhận được ánh sáng màu lam đậm, hiểu rõ ý của Cố Thanh Sơn.
Hắn ta thở dài: “Vốn tưởng dựa vào thân phận của ta có thể áp chế bọn họ, xem ra là không được.”
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Anh Hào, tình hình vô cùng tệ, chúng ta lập tức bắt đầu.”
Trương Anh Hào bày một tấm bài trước mặt tất cả mọi ngươi, nói: “Đây là con chủ bài của tôi, mọi người hãy phối hợp nhé.”
Chỉ thấy trên tấm bài kia, vẽ một thích khách tay cầm dao.
Ở đằng sau thích khách, bóng lưng của hắn hóa thành người thật, làm các động tác giống hệt với thích khách.
Trương Anh Hào ném tấm bài ra, nói: “Đây là bài Con Rối Máu Thịt, có thể chịu thay chúng ta một mạng trong khoảnh khắc sắp chết, cũng có vết thương y hệt như vậy, cuối cùng hóa thành thi thể thật.”
“Muốn phát động nó, cần bảy mươi phần trăm sức mạnh của tôi, hơn nữa cần một giọt máu của mọi người để phục chế thi thể.”
Cố Thanh Sơn không hề do dự lôi kiếm ra, cắt đứt ngón tay, nhỏ một giọt máu vào thẻ bài.
Trên thẻ bài hơi lóe sáng.
Diệp Phi Ly cũng nhỏ một giọt máu lên thẻ bài.
Đại Ca do dự nói: “Lượng máu cuối cùng của tôi đã dùng hết, làm sao bây giờ?”
Trương Anh Hào nói: “Tóc cũng được.”
Đại Ca cau mày, bứt một sợi tóc bỏ vào trong thẻ bài.
Cố Thanh Sơn nhìn Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào cảm ứng một lúc, gật đầu nói: “Lúc nào cũng có thể phát động, nhưng sau khi phát động thực lực của tôi sẽ suy yếu rất nhiều, tạm thời không thể tham gia chiến đấu.”
“Không sao, bây giờ chúng ta sẽ đợi xem chuyện kia rốt cuộc có xảy ra hay không.”
Cố Thanh Sơn nói.
Hắn lấy một tờ giấy từ trong miệng, bày ra trước mặt mọi người.
Chỉ thấy trên đó có một hàng chữ viết bằng chữ Thần:
“Ta chỉ có thể tranh thủ một ít thời gian, các ngươi mau chạy trốn, không thì sẽ chết.”
Dưới dòng chữ vẽ một con đường chạy trốn đơn giản.
……
Trong căn phòng yên tĩnh mà tản ra mùi thơm thoang thoảng.
Laura đã thay lễ phục xong.
Cô bé ngẩn ngơ nhìn bản thân trong gương, mở miệng nói: “Có người ở đó không?”
Xung quanh không có ai đáp lại.
Rõ ràng vừa nãy mấy thị nữ vẫn còn đứng ở nơi cách đó không xa, không biết từ lúc nào, các nàng đã không thấy đâu rồi.
Laura cao giọng, gọi thêm lần nữa: “Có ai không?”
Xung quanh im lặng, vẫn không có ai đáp lại.
Đột nhiên…
Ầm!!!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, kèm theo độ rung kịch liệt dữ dội, truyền đến từ bên kia của cung điện.
Giọng nói uy nghiêm vang lên trên trời:
“Bây giờ đã điều tra rõ ràng, sứ đồ dùng thuật Che Mắt, ngụy trang cho mấy tên quái vật kinh khủng nhất ở trong Vực Sâu, ý đồ trà trộn vào An Hồn hương của chúng ta.”
“Bây giờ, tất cả các quái vật tà ác đã bị giết!”
“Truyền thần dụ của Tứ Trụ, từ nay về sau, An Hồn hương không bao giờ cho phép người ngoài vào nữa.”
Laura cả kinh.
Cô bé chạy vài bước, đến cửa.
Như cảm ứng được cô đến, ở cửa xuất hiện một vòng rào chữ cổ.
Vòng rào chữ cổ hiện ra theo thứ tự, mau chóng che kín cả căn phòng.
…Nơi này rõ ràng là một nhà giam!
Laura dột nhiên dừng chân lại.
Cô bé đứng trước vòng rào, trong lòng hơi do dự.
Bỗng nhiên, trong hư không ngoài cung điện, lại truyền đến một giọng nói.
…Đó là giọng nói của Đại Ca:
“Tứ Trụ Chính Thần chết tiệt, nơi này rõ ràng đã bị ta nắm được rồi, các ngươi lại dám xông ra làm hỏng chuyện tốt của ta.”
Một giọng nữ thở dài khuyên nhủ: “Bỏ đi thôi, sứ đồ, hôm nay có Thủy Thần ta ở đây, âm mưu của ngươi sẽ không thực hiện được đâu.”
“Đi chết đi!” Đại Ca rống giận.
Ánh sáng chói mắt chiếu vào từ khe hở của cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng.
Tiếng gầm rú theo sát sau đó.
Chiến đấu bắt đầu rồi.
Những âm thanh chiến đấu dần dần xâm nhập vào tầng mây, cách mặt đất ngày càng xa.
Xem ra, song phương giao chiến là từ trong cung điện đi ra.
Laura lúc mới đầu có hơi giật mình, nhưng nghĩ ngợi một chút, mau chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...