Bọn họ nằm rạp dưới đất, rối rít nói mấy lời cầu xin tha thứ.
Đứa trẻ kia thì có chút mơ hồ, cho đến khi nhìn thấy đám bán rong bắt đầu cầu xin tha thứ, thì bắt đầu làm theo.
"Thân phận bọn họ đều không có vấn đề gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng vậy, đã cùng hợp lực với Đế quốc phía Nam điều tra, bọn họ quả thật đều là người bán rong ở vùng nông thôn này, từ nơi sinh sống đến gia đình, hoạt động mấy năm này, ghi chép mua bán hàng hóa, nộp thuế vân vân đều không có vấn đề." Giáo hoàng nói.
"Đứa bé kia thì sao?"
"Cũng không có vấn đề, đúng là người bản xứ."
Cố Thanh Sơn nhìn những người đó, bỗng nhiên kỳ quái hỏi: "Sao bọn họ trông có vẻ đói bụng vậy?"
Trong lòng Giáo hoàng thầm nói đây chăng phải là căn dặn của ngài sao, tại sao bây giờ lại hỏi như vậy... đợi đã, chẳng lẽ Thần linh cố ý như vậy?
Giáo hoàng làm ra vẻ nghiêm nghị, trả lời: "Bởi vì những người này lại có thể may mắn sống sót trong lần hiến tế, tôi lo là xuất hiện tình huống không thể báo trước, cho nên vẫn không có cho bọn họ ăn cái gì."
“Đã hai ngày rồi, làm sao có thể chịu được” Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Hắn nói với người bên cạnh: “Đi, mang đồ ăn tối của chúng ta chia cho bọn họ một ít”
"Vâng."
Kỵ sĩ bên cạnh hắn đi ra ngoài.
Mấy phút sau.
Kỵ sĩ bưng một nồi mì nóng hổi vào, sau đó chia bát đũa cho những người kia.
"Ăn đi, ăn xong ta sẽ phái người đưa các ngươi về nhà mình, các ngươi đều là người may mắn tránh được trận tai nạn này."
Cố Thanh Sơn dùng giọng tràn đầy thương hại nói.
Những người này vừa nghe xong, lập tức thở phào một hơi dài.
Bọn họ đã hai ngày hai đêm chưa được ăn gì, lúc này có được tin thả ra, trong lòng buông lỏng, không nhịn được đi chia nồi mì kia ra ăn.
Đứa bé kia nhìn một hồi, thấy tất cả người bán rong đều chia mì ra ăn, chỉ có mình còn đứng ngẩn tại chỗ.
Lúc này kỵ sĩ và mục sư chung quanh cũng dần dần nhìn về phía nó.
Đứa trẻ lập tức đi lên, cũng gắp một miếng mì ăn.
Thật là thơm!
Người làm mì này nhất định là một người có tay nghề bậc nhất.
Đứa trẻ ăn một miếng, trong lòng hiện lên suy nghĩ này.
Dẫu sao tuổi còn nhỏ, cũng thật sự đã đói hai ngày hai đêm, lúc này không nhịn được nữa, ăn ngấu ăn nghiến.
Đang khi bọn họ ăn uống hăng say, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên
"Khi người trong trấn chết sạch, trong số mấy người, ai đã ăn con gà kia?"
Đám người bán rong và đứa trẻ cùng nhau nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy người đặt câu hỏi chính là tên kỵ sĩ đứng ở bên cạnh Cố Thanh Sơn.
Người xung quanh cũng nhìn bọn họ, không nói một lời.
Bọn họ biết ngay rằng mình phải trả lời vấn đề này.
"Tôi không ăn."
"Không phải tôi."
"Lúc ấy bọn tôi đã rời khỏi trấn nhỏ."
"Không ăn."
"Tôi ở trên núi."
Bọn họ rối rít trả lời.
Chẳng biết tại sao, bọn họ chợt phát hiện, bầu không khí bên trong căn phòng bắt đầu căng thẳng trở lại.
Một luồng sát ý bỗng toả ra từ trên người các nhân viên giáo đình.
Nhưng tất cả nhân viên nòng cốt của Giáo hội Thần Thánh đều cúi thấp đầu, nhìn dáng vẻ bọn họ, dường như đang ở trong trạng thái thành kính nào đó.
Lúc này, Cố Thanh Sơn mở miệng.
“Khi người trong trấn chết sạch, ai trong các ngươi đã ăn con gà kia?”
Điều này rất kì lạ.
Vừa rồi đã có người từng hỏi một lần, nhưng bây giờ vị đại nhân vật này lại đích thân hỏi một câu tương tự vậy.
Nhưng đám người bán rong không dám không đáp.
"Tôi không ăn."
"Không phải tôi."
"Lúc ấy bọn tôi đã rời khỏi trấn nhỏ."
"Không ăn."
"Tôi ở trên núi."
Bọn họ lặp lại một lần.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu.
Bốn phía yên lặng như tờ, tất cả mọi người duy trì im lặng.
Lúc này, vẻ mặt đứa bé kia bỗng nhiên mờ mịt, hé miệng nói:
"Là tôi ăn."
Đứa trẻ nói xong, vẻ mặt khôi phục lại như thường.
Nó cũng không biết mình đã nói cái gì.
Nhưng biến đổi trên gương mặt của những người xung quanh đã bị nó nhìn ra.
Đứa trẻ căng thẳng, bỗng nhiên đưa ánh mắt nhìn về phía hư không... giống như nơi đó có cái gì tồn tại vậy.
Đây lại là một màn vô cùng quen thuộc.
Cố Thanh Sơn không do dự nữa.
Kỵ sĩ bên cạnh hắn đột nhiên biến mất tại chỗ, xuất hiện ở trước mặt đứa trẻ, bắt lấy vai của đứa trẻ.
Một ánh sét màu xanh xuất hiện trên tay kỵ sĩ.
Thần thông Sấm Sét... Kinh Mộng!
Đây là thần thông chiến thần mà ngay cả quái vật thượng cổ cũng không thể nào chống lại!
Đứa trẻ lập tức rơi vào cảnh không thể nhúc nhích.
Chỉ có mấy giây!
"Công tử!" Kỵ sĩ truyền niệm nói.
"Ta biết!"
Cố Thanh Sơn trả lời một câu, nhanh chóng hỏi đứa trẻ: "Rốt cuộc tất cả mọi chuyện là sao?"
Vấn đề này rất lớn.
Trong mắt đứa trẻ lộ ra vẻ hồi tưởng, như đang suy nghĩ gì đó.
Nó mở miệng định từ từ nói.
Nhưng Cố Thanh Sơn không tính nghe hết.
Ngôn ngữ luôn dễ dàng sinh ra nhiều ý nghĩa khác, còn dễ khiến người ta tưởng tượng.
Cố Thanh Sơn muốn đích thân xem!
Chỉ một thoáng, ánh mắt của hắn đã nhìn vào hai con ngươi của đứa trẻ.
Giống như lần đối mặt với Lâm vậy, Kiếm Đồng thuật phát động!
Cố Thanh Sơn lập tức cảm ứng được một suy nghĩ.
Đây là suy nghĩ không thuộc về hắn.
Hắn duy trì suy nghĩ này, tiếp tục phát động thuật Thế Giới.
Chuyển hoá thực hư bắt đầu!
Cả thế giới hóa thành bụi bặm, qua lại nhanh chóng trước mắt Cố Thanh Sơn.
Một mảnh trống rỗng.
Ngay sau đó, vô số đường cong từ trong hư không vô tận qua lại, ở trước mặt hắn tạo thành một thế giới khác.
"Ngày bắt đầu tai họa?"
Cố Thanh Sơn thì thầm, bước về phía trước một bước, tiến vào thế giới này.
Sắc trời vừa vặn.
Dưới bầu trời xanh đậm, đỉnh núi xanh ngắt, tuyết rơi mới tan, nước suối chảy đều.
Đây là thời điểm buổi trưa đầy tường hoà.
Trong trấn nhỏ, mọi người đều đã về nhà, chuẩn bị hưởng thụ bữa trưa, hoặc là sau khi ăn cơm xong chuẩn bị chợp mắt một lát.
Cố Thanh Sơn đứng ở trên đường trong trấn nhỏ, liếc mắt một cái đã thấy đứa bé kia.
Nó chạy tới từ trong góc phố cách đó mười mấy mét.
Cố Thanh Sơn theo sau.
Bé trai xuyên qua đường phố, động tác vô cùng linh hoạt nhanh chóng, không hề do dự, dường như đã có lộ trình cố định cho hành động của mình.
Một khắc nào đó, đứa bé trai chợt dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh.
Cố Thanh Sơn theo đó ngừng ở trước mặt nó.
Đứa bé trai không nhìn thấy Cố Thanh Sơn... dẫu sao đây chỉ là trí nhớ lúc đó của nó.
"Không có ai đi theo, mình đúng là thần kinh rồi."
Đứa bé trai phát hiện tất cả đều như thường, thở phào nhẹ nhõm nói.
Nó quay người lại, tiếp tục chạy nhanh về phía trước, cuối cùng dừng trước cây đại thụ ở phía Tây trấn nhỏ.
Đứa bé trai lộ ra vẻ chần chừ.
"Đây là chữ cổ cuối cùng mà nghi thức cần sao?"
Nó nhìn về phía hư không, hỏi.
Trong hư không tựa hồ có gì đó xuất hiện.
Nhưng Cố Thanh Sơn không thấy được.
Hắn chỉ thấy con ngươi của đứa bé không ngừng chuyển động, như đang nhìn gì đó xuất hiện trong không khí.
… Giống như là đang đọc cái gì.
Biết bao quen thuộc, một màn này có gì khác với mình lúc thường ngày đâu?
Cho nên rốt cuộc đứa trẻ này đã gia tải Trật Tự nào đó, hay là giao diện Chiến Thần?
Trong lòng Cố Thanh Sơn thầm nghĩ.
Đứa trẻ tiếp tục lẩm bẩm: "Mày chắc chắn? Đừng gạt tao, tao đã bỏ ra hơn nửa năm, giết năm người, đều là vì sắp xếp một ngàn linh một chữ cổ mà mày nói này."
"Được rồi, hy vọng những chữ cổ này thật sự có thể kích hoạt sức mạnh của mày."
Cuối cùng đứa trẻ như đã hạ quyết tâm, từ trong ngực lấy ra một tấm da người, trên đó có những dòng chữ kỳ lạ được viết bằng máu tươi.
"Cũng may tao còn nhỏ, tạm thời không có ai hoài nghi, chỉ hy vọng lần này có thể thành công."
Nó lầm bầm, chôn tấm da người có chữ ấy dưới gốc cây đại thụ.
Chờ một hồi.
"Đã hoàn thành?"
"Ồ, nói như vậy, người trong trấn đều sẽ chết? Ha ha, quá tốt, một đám phàm nhân ngu muội mặt mũi khó ưa... Bây giờ tao muốn bắt một con gà để ăn... Tao đã muốn làm chuyện này từ rất lâu rồi!"
Đứa trẻ xoay người chạy đi.
Nhân lúc phần lớn số người đều đang nghỉ ngơi, nó thật sự đã bắt một con gà, trực tiếp bẻ gãy cổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...