Rốt cuộc nên đối mặt với một Giáo hội có Thần linh như thế nào?
Rốt cuộc hủy diệt mà Thần linh nói là thật hay giả?
Các chức nghiệp giả đều hoang mang.
Một tháng sau, lại có một việc nữa xảy ra.
Đại tù trưởng của Thú tộc hạ lệnh đình chỉ chiến tranh.
Nó rời khỏi lãnh địa Thú tộc, một mình phong trần mệt mỏi từ thảo nguyên đi tới Thánh thành, thỉnh cầu gặp mặt Thần linh một lần.
Giáo hoàng đương nhiên cự tuyệt lời thỉnh cầu của nó.
Dù sao tính đến hiện tại, Thần linh mới chỉ đến nhân gian được bốn năm, muốn khôi phục thực lực cần một thời gian rất dài.
Mà Tù trưởng Thú tộc có thực lực gần như tương đương Giáo hoàng.
Nơi này chính là Thánh thành của Nhân tộc, Giáo hoàng không triệu tập nhân thủ lập tức bao vây trừ khử nó đã là nể mặt nó chịu quy thuận.
Đại tù trưởng Thú tộc bị ngăn ở ngoài Thánh thành, không thể làm được gì, mà cũng không dám xông vào. Cuối cùng, nó đành phải quỳ gối dưới thành, đặt một thi thể dưới đất.
"Hỡi Thần vạn năng, chủ nhân của bầu trời, người sáng lập Thần quốc, người sáng tạo thế giới. Ta nguyện ý hoàn toàn quy thuận ngài, chỉ hy vọng ngài để mắt đến huyết mạch hoàng thất của Thú tộc, để nó tiếp tục ở trên thảo nguyên thống lĩnh Thú tộc, sinh sôi nảy nở."
Đại tù trưởng quỳ rạp xuống đất.
Trên tường thành của Thánh thành, Giáo hoàng nhìn một màn này bỗng nhiên biến sắc.
Thi thể kia chính là Thú hoàng!
Thú hoàng có năng lực chiến đấu cường đại nhất Thú tộc, chỉ có nó mới có thể trấn áp tất cả Thú tộc.
Nhưng bây giờ, huyết mạch của Thú hoàng không thể kéo dài tiếp.
Thú tộc nhất định rơi vào bạo loạn và hỗn chiến!
Theo lý thuyết, đây vốn là thời điểm mà Nhân tộc nên khởi xướng cuộc tổng tiến công cuối cùng, là thời khắc quyết định chiến thắng.
Thế nhưng, hiện tại Đại tù trưởng đã đến cầu xin Thần linh ở đây.
Như vậy hết thảy đều để cho Thần linh quyết định.
Giáo hoàng nghĩ tới đây, phân phó thủ hạ: "Đi, bẩm báo lại mọi chuyện với Thần linh.”
"Không cần, ta đã biết tất cả."
Một giọng nói vang lên từ trong hư không.
Đó là giọng của Cố Thanh Sơn.
Giáo hoàng và toàn bộ giáo chúng lập tức khom mình hành lễ.
“Thần linh, ngài xem chuyện này...”
Giáo hoàng vừa mở lời hỏi, chợt thấy bầu trời xuất hiện một luồng sáng thánh khiết.
Ánhs áng như sao trời rơi ở ngoài Thánh thành, tiến vào trong cơ thể Thú hoàng.
Thú hoàng lập tức mở mắt.
...
Cho dù mình quyền thế ngập trời, tiền tài chồng chất như núi, có thực lực lấy một địch vạn, nhưng cuối cùng cũng phải về với đất mẹ.
Con người... Hoặc nói đúng hơn là toàn bộ chúng sinh, mộng tưởng lớn nhất vẫn luôn là trường sinh bất tử.
Lùi một bước mà nói, cho dù không làm được điều này, từ bỏ mộng tưởng, nhưng tất cả mọi người đều mong muốn sau khi chết đi có một nơi tốt để đi.
Hoặc là giống như Giáo hoàng của Giáo hội Thần Thánh, trở lại thời tráng niên.
Hoặc là có thể chết rồi mà sống lại.
Mà hết thảy những điều này, Thần linh đều đã biểu hiện ra cho thế nhân được chứng kiến.
Lúc Thú tộc phát ra lời thề quy thuận Thần linh, tất cả tầng lớp và cấu trúc của xã hội loài người cũng bắt đầu lặng lẽ phát sinh chuyển biến.
Một số quốc gia tuyên bố thần phục Giáo hội.
Không phải tiếp nhận, mà là thần phục.
Nếu như không thể trở thành chức nghiệp giả, cũng chỉ có thể sống ngắn ngủi vài chục năm.
Nhưng mà chỉ cần thờ phụng Thần linh, sau khi chết sẽ tiến nhập vào quốc gia của sự vĩnh hằng.
Buôn bán như vậy ai lại không muốn làm?
Thế nhưng vẫn còn nhiều thế lực và vài đế quốc cường đại chân chính vẫn còn trong trạng thái xem chừng.
Bởi vì bọn họ rõ ràng một việc.
Thú tộc cho tới bây giờ vẫn luôn rất tinh ranh, giảo hoạt, nói không giữ lời.
Thứ chúng nó thờ phụng chính là các loại hồn thể cường đại của các sinh linh viễn cổ cùng với tổ tiên của chúng nó.
Đối với tín ngưỡng của Nhân tộc, cho tới bây giờ chúng nó luôn gạt bỏ.
Hành động lần này của Đại tù trưởng Thú tộc càng giống như là có bệnh mới cầu y.
Ai biết tình thế cuối cùng phát triển thành cái dạng gì?
Thời gian lặng yên trôi qua.
Quả nhiên, kéo dài mấy tháng sau, Thú tộc đổi ý.
Nghe đâu chúng nó có được gợi ý từ tổ tiên, nói cho chúng nó biết Thần linh của Nhân tộc là một vị Tà Thần.
Đồng thời tổ tiên nói, sức mạnh của Thần linh Nhân tộc còn rất yếu, căn bản không thể chiến thắng Thú hoàng và Đại tù trưởng.
Cho nên không cần để ý đến Thần linh Nhân tộc.
Kỳ thực đây cũng là trọng điểm mà các thế lực lớn của Nhân tộc quan tâm.
Có người nói sức mạnh của Thần linh không mạnh, hơn nữa mới chỉ có bốn tuổi.
Về sau, vài tên thầy tu vốn theo Thú hoàng trở lại thảo nguyên chuẩn bị truyền giáo đã phải chạy về.
Tốt xấu gì Thú hoàng cũng biết mạng của mình là do ai cứu, muốn giết mấy tên thầy tu này thật sự là không hợp tình hợp lý.
Thầy tu Nhân tộc tở lại Thánh thành vào lúc ban đêm.
Hai đạo thần quang tràn đầy thiêng liêng và uy nghiêm từ Thánh thành bay lên, hướng về phía thảo nguyên bay đi.
Thú tộc đã sớm chú ý đến mọi động tĩnh ở Thánh thành, đương nhiên là dốc hết toàn lực ngăn cản hai luồng sáng này.
Nhưng tất cả thuật pháp đều bị một trong hai luồng sáng ngăn trở, căn bản không có chút tác dụng gì.
Ngay sau đó.
Toàn bộ dũng sĩ Thú tộc bay lên giữa không trung định ngăn lại đều bị một luồng sáng khác nghiền thành xương tan thịt nát.
Hai luồng sáng không gì có thể chống đối tựa như con thoi xuyên qua không gian, đi tới chỗ sâu trong thảo nguyên.
Một luồng sáng từ từ rơi xuống, đánh vào vùng đất rộng lớn.
Trời đất mù mịt.
Gió nổi mây phun.
Khắp nơi rung động.
Cả một thảo nguyên trực tiếp bị đánh thành một cái hố sâu không thấy đáy.
Không còn bất cứ thứ gì có thể tồn tại.
Ngày hôm ấy.
Toàn bộ Thú tộc triệt để thối lui ra khỏi sân khấu lịch sử.
....
Ở trên thế giới này, tồn tại rất nhiều thế lực khổng lồ.
Ví dụ như Đế quốc Ngàn Năm, hiệp hội Vu sư, liên minh Kỵ Sĩ, Công hội Thợ Săn… tất cả đều có lịch sử lâu đời và thực lực lớn mạnh.
Chuyện giữa thảo nguyên và Thánh thành, từ khi mới bắt đầu đã đưa tới sự chú ý của mỗi một thế lực.
Thần linh để Thú Hoàng sống lại, đúng là chuyện có thể nói là Thần tích.
Nhưng Thú Hoàng và Đại Tù trưởng chỉ vừa quay đi đã lập tức phản bội lại Thần linh của Nhân tộc.
Tất cả mọi người đều chờ xem Thần linh sẽ làm gì tiếp theo.
Bởi vì có thông tin đáng tin cho biết, Thần linh giáng sinh xuống trần dưới hình hài của một đứa bé nam thuộc Nhân tộc, đến nay mới chưa qua bốn tuổi, sức mạnh bị giới hạn rất nhiều.
Kết quả…
Tiếp sau đó đã xảy ra “Thần Phạt” khiến cho tất cả mọi người phải lo sợ.
Nơi ranh giới của thảo nguyên.
Hai vị Hồng y Giáo chủ của Giáo hội Thần Thánh đang mang theo rất nhiều nhân viên thần chức, ghi chép chi tiết lại tình hình cụ thể của lần Thần Phạt này
Bọn họ cúi đầu, vẻ mặt khiêm nhường mà trầm tĩnh, động tác giàu kinh nghiệm, đụng phải người ngoài Giáo hội còn chủ động nhường đường, ngoài miệng nói “nguyện Thần phù hộ cho ngươi”.
Mặc dù thái độ của nhân viên Giáo hội đều thay đổi, trở nên thiết thực hơn, nhưng so với thái độ mù quáng tự đại trước kia của bọn họ, thì thái độ bây giờ càng khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Các thế lực đứng ngay bên ngoài thảo nguyên, yên lặng nhìn những nhân viên thần chức này ghi chép Thần Phạt.
Một Vu sư đầu tóc bạc trắng chống pháp trượng, thở dài một hơi.
"Các hạ, vì sao lại thở dài?"
Ở bên cạnh ông ta, một tên kỵ sĩ mặc khôi giáp, vác thanh kiếm to hỏi.
"Không nhịn được." Vu sư tóc trắng nói.
Kỵ sĩ đùa nói: "Ngài phải khống chế cảm xúc của mình, dẫu sao thì nhất cử nhất động của ngài, cũng sẽ bị tất cả mọi người xem như là thái độ cả hiệp hội Vu sư."
Vu sư tóc trắng cười khổ nói: "Ta đâu có mũ sắt như ngươi, có thể hoàn toàn che đi mặt mũi."
Lúc này một giọng nói truyền tới
"Hai vị đang nói gì?"
Chỉ thấy một tên mặc áo giáp, dáng người nhanh nhẹn đeo chiếc cung dài bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh hai người.
Hội trưởng Công hội Thợ Săn cũng đến.
Vu sư tóc trắng trả lời: "Bọn ta đang nói, khi đứng trước Thần Phạt, nên khống chế cảm xúc của mình như thế nào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...