"Chờ đến khi văn minh máy móc của thế giới này chính thức ra đời." Cố Thanh Sơn nói.
"Như thế nào mới được coi là văn minh ra đời?" Lạc Băng Ly hỏi.
"Một điểm cơ sở nhất... ngôn ngữ mà bọn họ dùng bây giờ vẫn là của con người. Thật ra thì ngôn ngữ loài người cũng không thích hợp để bọn họ giao tiếp với nhau, đối với bọn họ mà nói là một loại gánh nặng."
"Chỉ đến khi bọn họ sáng tạo ra ngôn ngữ của riêng mình, thì mới được coi như đã bắt đầu thức tỉnh." Cố Thanh Sơn nói.
"Phải chờ khoảng bao lâu?" Sơn Nữ hỏi.
Cố Thanh Sơn cầm quang não cá nhân ra, phát một mệnh lệnh cho người sáng tạo thế giới.
"Bây giờ tôi hoàn toàn giao quyền" Hắn vừa thao tác vừa nói: "Bắt đầu từ giờ phút này, máy móc sẽ đón nhận sự phát triển nhanh chóng. Còn về lúc nào thức tỉnh, vậy phải xem bản thân bọn họ."
...
Thời gian không ngừng trôi đi.
Cố Thanh Sơn mỗi ngày vẫn chỉ làm ba việc như cũ: Uống trà, luyện kiếm, ngồi thiền.
Gần đây hắn mới ý thức được, lúc trước mang theo trật tự Ma Vương, quả thực tu vi đột phá quá nhanh. Thế nên đối với những ảo diệu trong đạo pháp, mặc dù bản thân đã có năng lực thi triển, nhưng lại hoàn toàn không hiểu gì.
Chính vì vậy, mặc dù linh lực của hắn tăng vọt, nhưng đối với việc khống chế linh lực lại không đạt đến trình độ tiêu chuẩn như hiện giờ.
Hắn tĩnh tâm lại, âm thầm ôn lại tất cả cảm ngộ tu hành của những người đi trước lại lần nữa, sau đó cẩn thận củng cố tu vi, tranh thủ xoá bỏ đi tất cả những vấn đề mình gặp phải khi lên cấp.
Cứ như vậy, Cố Thanh Sơn không quan tâm đến độ tiến triển của văn minh máy móc.
Hắn đắm chìm trong tu hành, thẳng đến một ngày kia...
Màn sáng mở ra, hiện ra trước mặt Cố Thanh Sơn.
Người sáng lập thế giới nhìn hắn, không nói một lời.
"Có chuyện cứ nói."
Cố Thanh Sơn nhắm hai mắt, vừa suy nghĩ về vấn đề kiếm thuật vừa nói.
"Phụ thần, bọn tôi đã sáng tạo chữ viết và ngôn ngữ mới, cũng vứt đi những thứ ngài đã truyền thụ." Người sáng tạo thế giới nói.
"Ồ?"
Cố Thanh Sơn mở mắt ra, tràn đầy vui mừng nói: "Như vậy rất tốt, mấy người nên có ngôn ngữ của mình sớm hơn."
Người sáng tạo thế giới nói: "Còn nữa, chúng tôi phát hiện ra, trong số mấy robot mà ngài thiết kế có một vài phương thức cấu tạo và công thức vẫn còn thiếu sót."
"Cho ta nhìn xem." Cố Thanh Sơn nói.
Người sáng tạo thế giới đưa cho hắn mấy tập số liệu.
Cố Thanh Sơn điều khiển quang não, mở tập số liệu ra, nhìn qua cấu tạo robot cùng công thức của robot mà mình thiết kế một lượt.
"Ừm, đúng thật, những chỗ này ta không chú ý, cũng không có thời gian tiếp tục nghiên cứu. Các ngươi làm rất tốt."
Rốt cuộc có thể yên tâm rời đi rồi.
Trong lòng Cố Thanh Sơn cảm khái.
"Phụ thần, thật ra thì còn có một việc." Người sáng tạo thế giới nói.
"Nói."
"Sau khi tổng kết lịch sử cổ đại, chúng tôi đã đúc kết ra một nhận thức khoa học và logic nhất"
"Đó chính là thời đại của loài người đã hết, thực ra ngài nên bị thời đại của chúng tôi bài trừ"
Cố Thanh Sơn nghe vậy thì sững lại.
Hắn bật cười, nói: "Sau đó thì sao?"
Người sáng tạo thế giới nói: "Loại tồn tại như con người chỉ biết cướp đoạt tài nguyên thế giới, muốn khống chế mọi thứ, là nguyên do khiến thế giới diệt vong. Cho nên bọn tôi cho rằng, loài người là một loại bệnh của thế giới, cần phải được loại bỏ."
Cố Thanh Sơn nói: "Ta đã nói rồi, thế giới này cần các ngươi đi xây dựng, cũng sẽ không có người nào tới. Nếu như có, các ngươi nên nghiền nát bọn họ."
"Nhưng như vậy không đủ, dẫu sao thế giới này vẫn còn một sinh vật thuộc loài người, đó chính là ngài." Người sáng tạo thế giới nói.
"Các ngươi muốn giết ta?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng vậy, ngài đã sáng tạo ra bọn tôi, sứ mạng của ngài đã kết thúc. Khi ngài chết đi, thời đại của máy móc mới thực sự bắt đầu." Người sáng tao thế giới nói.
Cố Thanh Sơn gõ mấy cái vào tập số liệu, lọc ra vài chữ không hề bắt mắt chút nào.
Hắn nhìn những ký hiệu mệnh lệnh máy móc kia, tràn đầy hứng thú nói: "Bảo sao lại có chương trình định vị, hoá ra là các ngươi muốn giết ta."
Người sáng tạo thế giới nói: "Ngài hãy hưởng thụ phút cuối cùng trong sinh mạng đi, bom nguyên tử mà bọn tôi sáng tạo sẽ quét sạch cả sa mạc này."
Cố Thanh Sơn từ đầu tới giờ không lộ ra biểu tình gì, cho đến lúc này mới nhíu mày lại.
"Bom nguyên tử? Vũ khí này sẽ làm ô nhiễm đất đai, chẳng lẽ các ngươi không biết?" Hắn chất vấn.
Người sáng tạo thế giới đáp: "Thưa ngài, vì đạt được mục tiêu, đây là cách cần thiết. Vết thương của thế giới, bọn tôi sẽ từ từ chữa lành."
Cố Thanh Sơn tiếc nuối lẩm bẩm nói: "Chỉ tiến hoá ý thức, nhưng giáo dục vỡ lòng và tinh thần xây dựng văn minh vẫn không đuổi kịp, cho nên mới không có quan điểm chính xác? Như vậy thì không được, sớm muộn gì thế giới cũng sẽ bị hủy diệt lần nữa."
Hắn biến mất khỏi mật thất, trực tiếp xuất hiện ở bầu trời trên sa mạc.
Chỉ thấy chân trời xa tít, một quả bom nguyên tử đang bay về phía sa mạc.
Cơ thể Cố Thanh Sơn khẽ động, tiến lên đón quả bom nguyên tử kia, nắm lấy nó trong tay.
Bom nguyên tử phát nổ trong nháy mắt.
Ánh sáng siêu mạnh, ngọn lửa rực cháy, mây đen, sóng xung kích phá huỷ mọi thứ... tất cả đều bị Cố Thanh Sơn nắm trong tay, tạo thành một quả cầu ánh sáng hình tròn sáng rực.
Năng lượng khổng lồ không ngừng trào dâng trong phạm vi quả cầu hình tròn, nhưng hoàn toàn không thoát ra khỏi bàn tay của hắn được.
"Loại sức mạnh này chẳng những yếu, còn phá hoại môi trường. Nếu ném lung tung sẽ khiến cả thế giới gặp vấn đề, hoàn toàn không nên xuất hiện ở thế giới của Đất."
Cố Thanh Sơn cong ngón tay bắn ra.
Quả cầu ánh sáng hình tròn biến thành một điểm sáng bay cực nhanh, hướng lên bầu trời, nháy mắt đã ra khỏi tầng khí quyển, sau đó cũng chẳng biết đi đâu.
Máy móc của cả thế giới đã quan sát được cảnh tượng này ở trong vệ tinh.
Tất cả bọn chúng đều im lặng.
Điều này hoàn toàn khác với hiểu biết của bọn chúng về loài người.
"Thật là tiếc, quả nhiên mình vẫn không thích hợp để xây dựng thế giới. Bây giờ lại phải làm lại lần nữa... Có điều, tạo ra một vài máy móc đơn giản và nghe lời thì mình vẫn làm được."
"... Ừm, như vậy cũng đủ để bảo vệ thế giới này rồi."
"Cứ làm vậy đi."
Cố Thanh Sơn nói xong liền lấy quang não cá nhân ra, bắt đầu kích hoạt mệnh lệnh huỷ diệt toàn bộ máy móc.
Lúc này, hắn thật sự thấy hơi nhớ Nữ Thần Công Chính.
............
Cỗ máy của toàn bộ thế giới này đều chết đi.
Cả thế giới trở nên hỗn độn vô cùng.
Sơn Nữ và Lạc Băng Ly bay lên trời cao, đi tới bên cạnh Cố Thanh Sơn.
Lạc Băng Ly nhìn cảnh tượng trên quang não cá nhân của Cố Thanh Sơn, bật cười.
"Cô cười cái gì?" Sơn Nữ không hiểu hỏi.
"Từ ngày quen biết công tử đến nay, ngài ấy đều tính kế hoàn mỹ chính xác, bất kể là ở đâu đều có lợi, không ngờ lại có một ngày chật vật như vậy." Lạc Băng Ly nói.
Cố Thanh Sơn cũng theo đó bật cười, phụ họa nói: "Quá tin tưởng vào kĩ thuật và máy móc, đây là lỗi của tôi."
Sơn Nữ nhìn hắn một cái, thấy hắn tràn đầy ý tự giễu, không hề để bụng gì, lúc này mới dần yên lòng.
Nhưng cô vẫn không nhịn được liếc Lạc Băng Ly một cái: "Công tử nhất định có thể nghĩ ra cách."
Lạc Băng Ly vươn tay vuốt vuốt mặt mình, lộ ra nụ cười khó hiểu nói: "Đương nhiên! Đương nhiên rồi, tôi chỉ đùa chút thôi, ngài cũng đừng để trong lòng."
Cố Thanh Sơn thao tác liên tục trên quang não cá nhân.
"Leng keng keng?" Đồng tiền màu vàng bay ra ngoài, thận trọng hỏi.
"Ngươi hỏi ta kế hoạch mới? Ừm... Bây giờ chỉ đành dùng lệnh tập hợp chiến đấu khẩn cấp mà một người bạn của ta lưu giữ trong chương trình hệ thống... Lệnh này là để đối phó với tình huống ngày tận thế đột nhiên xảy ra, nhưng bây giờ miễn cưỡng dùng để xây dựng một vài đội hình robot phòng ngự xâm nhập từ bên ngoài thì vẫn được."
"Nghe nói khi khởi động lệnh tập hợp chiến đấu này, người bạn kia cũng sẽ tới cùng ta sóng vai tác chiến... Nhưng bây giờ khoảng cách của chúng ta quá xa, có lẽ cô ấy không phát hiện được tình huống ở đây, cho nên chúng ta cũng không thể trông cậy gì vào cô ấy được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...