Thẩm Ương tiếp nhận phó thác, có lẽ đã chết ở trong thế giới chân thực bên ngoài.
Tiêu chuẩn của thế giới Tu Hành, đã đủ để nói rõ hết thảy.
Nếu không, khi Tạ Đạo Linh tỉnh lại, Thẩm Ương nhất định sẽ truyền lại rất nhiều tri thức của Hoang Vaan Thiên Cung cho Tạ Đạo Linh.
Nhưng mà ở tương lai, thứ được truyền lại chỉ có Địa kiếm và ngọc điệp Thiên Cung.
Cho đến rất lâu sau đó, Tạ Đạo Linh tu hành nhập đạo, lúc này mới dựa vào ngọc điệp Thiên Cung, đến Thiên giới Nguyên thủy tu luyện được không ít bí pháp cổ đại.
Trước đó, cho dù con người nàng mang theo thiên phú đến thần linh cũng ghen tị ngờ vực, cuối cùng vẫn trở thành một cô nhi không nơi nương tựa.
Nàng phải một mình giãy giụa mưu sinh trên thế giới này.
Cố Thanh Sơn thở dài một hơi, đội nón lá rộng vành màu đen tuyền cho chặt hơn, sau đó che thấp vành mũ xuống dưới mặt mình, để tránh cho đối phương nhớ được mặt mũi.
Hắn từ trên không trung hạ xuống, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tạ Đạo Linh.
Hai người cùng nhau nhìn về phong cảnh tươi đẹp phía ngoài núi.
Một lát sau, Tạ Đạo Linh còn nhỏ rốt cuộc xoay đầu lại, tò mò hỏi: "Ngươi là ai?"
Cố Thanh Sơn nói: "Ta là đệ tử của cha cô."
"Cha ta?" Tạ Đạo Linh vui mừng, hỏi: "Ta rất ít khi gặp ông ấy, sao gần đây không thấy ông ấy đến thăm ta?"
Cố Thanh Sơn im lặng.
Đây là trong mộng, mà Tạ Cô Hồng là cơ thể phân hồn của thế giới chân thực, một khi hồn thể tiếp xúc quá gần với con gái mình, rất có thể giấc mộng này của nàng sẽ tan biến.
Nói như vậy, mộng tan vỡ, vậy thì hậu thế mà nhân tộc giữ lại này cũng không còn tồn tại nữa.
Cho nên Tạ Cô Hồng chỉ có thể thỉnh thoảng mới tới thăm con gái, còn không thể ở lâu.
"Cha cô đã đi du ngoạn ở nơi rất xa, trước khi đi nhờ ta nói với cô, giấc mơ của cô sắp kết thúc rồi."
"Vậy sao? Nói cách khác, tới đây ta không thể gặp ông ấy?" Tạ Đạo Linh thất vọng nói.
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn đáp.
Tạ Đạo Linh nhìn đám mây trên trời, hỏi nhỏ: "Khi nào ông ấy trở về?"
Cố Thanh Sơn rốt cuộc đã dừng lại.
Hồi lâu, hắn mới khó khăn mở miệng nói: "Có lẽ phải rất lâu, ta cũng không biết hai người còn có thể gặp mặt lại hay không."
"Tại sao ông ấy bỏ lại ta?"
"Không, ông ấy không hề bỏ rơi cô, ông ấy đã tặng món quà tốt nhất cho cô rồi"
"Món quà? Là cái gì?"
"Từ đây cô không cần ở trong mộng nữa, cô có thể an ổn đi vào giấc ngủ, cho đến một ngày nào đó, những lời nguyền ác độc trên người cô đều được giải hết, lúc đó cô sẽ tỉnh lại, có một cuộc sống mới."
"Cuộc sống mới? Nhưng ta tình nguyện sống ở đây, như vậy ta có thể gặp ông ấy."
Cố Thanh Sơn âm thầm thở dài, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Thật ra thì Tạ Cô Hồng còn giao cho mình một chuyện, mà chuyện này mình vẫn chưa hoàn thành.
Nghĩ tới đây, hắn liền mở miệng hỏi: "Cô biết tên mình không?"
Cô bé đau khổ nói: "Cha chưa từng nói, ta không biết mình là ai."
Sau khi một người có tên, sẽ kích thích ý thức của chính mình thức tỉnh, từ đó sinh ra một liên kết kỳ diệu với thế giới thật sự.
Ví như trước giờ ma quỷ đều giấu tên thật của mình đi, mà nói về đệ tử của Phật tông, thì luôn khuyên răn con người nên niệm tên Phật, để cầu mong sinh ra cảm ứng.
Một khi Tạ Đạo Linh biết tên mình, chỉ sợ giấc mộng này cũng càng khó duy trì hơn.
Cho nên Tạ Cô Hồng vẫn chưa từng nói cho cô biết.
Nhưng bây giờ.
Cố Thanh Sơn che mặt lại, đi tới trước mặt cô bé ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói:
"Nghe tôi nói, không ai có thể sống mãi trong mộng, nói ra có hơi tàn khốc, nhưng cô phải hiểu, thế giới bên ngoài mới là nơi mà mỗi con người nên trải qua."
“Khi có một ngày cô tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, cô sẽ không bị bất kì lời nguyền rủa nào hành hạ, cô sẽ đi lên con đường của mình, đi xem vô số phong cảnh hùng vĩ, đi gặp đủ những kiểu người khác nhau, nếm qua bao mùi vị ngọt bùi đắng cay, đây mới là hiện thực mà sinh ra là người nên có; quan trọng hơn chính là, đây là tất cả những gì cha cô đã đánh cược, để bảo vệ một đời của cô."
"Bảo vệ?" Cô bé không hiểu nói.
Cố Thanh Sơn nói: "Đúng vậy, trong vô số chúng sinh của chư giới, những người có thể an ổn hưởng thụ cuộc sống, đều do vô số người ở bên cạnh bỏ ra cái giá lớn hơn để bảo vệ, cha cô đã bảo vệ cô như vậy đấy."
Cô bé cúi đầu, trong mắt dần dần có hơi nước tràn ngập.
Cô thì thầm nói: "Cha"
Cố Thanh Sơn nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Bất kể sau này gặp phải khó khăn gì, cô phải dũng cảm và kiên cường, bởi vì cha cô đã dùng hết sức để bảo vệ cô, ông ấy luôn phù hộ cho cô."
Nói tới đây, nước sông bốn phía và đỉnh núi dần dần hóa thành hư vô.
Trong lòng Cố Thanh Sơn biết giấc mơ sắp kết thúc, tiếp tục nói: "Cha cô còn đặt cho cô một cái tên rất hay."
"Nhớ lấy, tên cô là Tạ Đạo Linh."
Cô bé ngẩn ra.
"Tôi có tên rồi." Cô thì thầm nói.
"Còn có" Cố Thanh Sơn không nhịn được cảm giác chua xót trong lòng, gắng gượng nở nụ cười nói: "Cha cô tên là Tạ Cô Hồng."
Đùng.
Mộng cảnh bỗng nhiên tan biến.
Cố Thanh Sơn không thể dừng lại nữa, lập tức kích hoạt ngọc điệp trong tay.
"Đi!"
Một lực kéo cực mạnh truyền ra từ trong ngọc điệp.
Chỉ một thoáng, hư không bị rách ra một lỗ thủng lớn, hắn bị quăng vào trong đó.
Bóng tối vô biên.
Bóng tối.
Bóng tối.
Phía trước có ánh sáng.
Ngọc điệp đưa hắn lao vào đó.
Trời sáng choang.
Thiên ngoại thiên.
Điện thần vương.
Cố Thanh Sơn đột nhiên mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình vẫn tựa vào góc tường, mà Sơn Nữ đang đứng ở giữa điện thần vương, cảnh giác trông chừng bốn phía.
Cô ấy đang bảo vệ hắn.
Khi Cố Thanh Sơn mở mắt, Sơn Nữ lập tức nhận ra được.
"Công tử, ngài tỉnh rồi."
Cô truyền âm nói.
"Đúng vậy, cảm ơn đã bảo vệ ta." Cố Thanh Sơn đứng lên, hoạt động gân cốt vài cái.
Giọng nói của Sơn Nữ lại truyền tới, mang theo ý cười:
"Công tử, ta là kiếm của ngài, ta không bảo vệ ngài, còn ai bảo vệ chứ?"
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, khóe miệng dần dần kéo lên.
"Sơn Nữ, chúng ta phải làm việc rồi."
"Cứu Địa kiếm?"
"Đúng."
"Công tử có cách rồi?"
"Đúng"
Giọng nói của Sơn Nữ lập tức trở nên kiêu ngạo: "Hừ, ta biết công tử nhất định có thể mà! Vừa rồi Lạc tiên tử còn cảm thấy công tử không nên ngủ vào lúc này, tôi lười nhiều lời với cô ấy."
Lạc tiên tử.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Lạc Băng Ly.
Lúc này Lạc Băng Ly cũng nhận ra được hắn đã tỉnh lại, tức giận truyền âm nói: "Cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi, tu sĩ cảnh giới Ba Ngàn Thế Giới, lại có thể ngủ ngon lành vào thời khắc mấu chốt này, hay là ngươi là đã bắt đầu lùi bước rồi?"
"Không, bây giờ ta khát vọng có thể lấy được Thiên kiếm hơn bất cứ lúc nào."
"Ta đã chuẩn bị xong xuôi để đi tìm nó."
Cố Thanh Sơn nhìn nàng, từng chữ từng câu nói:
"Nhưng trước hết, ta muốn biết rốt cuộc cô là ai."
Bên trong điện thần vương, yên tĩnh không một tiếng động.
Hình Nhân Ánh Sáng mang theo thần sức mạnh và một đám Thần tộc, tiến vào vòng xoáy hư không đã chế tạo ra ngọc điệp, đến vô số Bóng Chồng thời đại ở trong đó để tìm con đường bí ẩn của Nhân tộc.
Toàn bộ trong đại điện, chỉ còn lại Cố Thanh Sơn, Sơn Nữ và Lạc Băng Ly.
Nếu như có lời gì, đây chính là lúc thích hợp nhất để nói.
Lạc Băng Ly tránh ánh mắt của Cố Thanh Sơn, nói: "Ngươi biết được thân phận của ta rồi, thì có thể làm gì?"
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm nàng, không hề nhượng bộ đáp lại: "Nếu như ta không có thông tin đầy đủ dẫn đến phán đoán sai lầm, đến cuối cùng nhất định sẽ hại người, nếu không phải cô chết, thì chính là ta chết."
Lạc Băng Ly lạnh nhạt nói: "Nói cho ngươi biết cũng vô ích, bởi vì ngươi không có cách để tìm được thời khắc chân thực cuối cùng."
"Điều này rất quan trọng sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Lạc Băng Ly liếc hắn một cái, trong lúc nói cảm xúc đã trào dâng:
"Đương nhiên, nếu không phải tại ngươi đến, làm sao ta có thể rơi vào tình cảnh bị quản chế!"
Cố Thanh Sơn nhìn nàng, bỗng nhiên không nói gì.
- ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...