Ở bên kia.
Cố Thanh Sơn ở trong hư không liên tục xuyên về phía trước.
Hắn hao tốn tất cả hồn lực, biến thành dáng vẻ của Ma vương Tà Kỳ.
Đây là một tên Ma vương toàn thân đen kịt, mặt mũi tuấn tú.
Hắn ta rất giống con người, nhưng phía sau có mọc một cái đuôi nhọn và dài.
Nếu không phải có cái đuôi nhọn này, nhìn Ma vương Tà Kỳ sẽ lộ ra mấy phần yếu đuối.
Dáng vẻ này khiến Cố Thanh Sơn có chút không được tự nhiên.
Dáng vẻ này... Ma Vương... thật sự là khiến cho người ta mất hứng.
Cố Thanh Sơn không được tự nhiên chuyển động thân hình, muốn xua tan cái vẻ yếu đuối này đi.
Hắn bắt đầu nhớ lại lần đến Ma giới lúc trước.
Lần trước đến Ma giới Tà Kỳ, toàn bộ Nhân tộc đã bị diệt sạch.
Đó là thời điểm cuối cùng của thời đại thượng cổ.
Ma giới Tà Kỳ khi đó thậm chí cả nữ nhân của Ma vương Tà Kỳ cũng đều rơi vào trong tay của Quỷ vương Ác Cốt, Ma vương Tà Kỳ chẳng qua chỉ là một con rối.
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, phía trước đột nhiên xuất hiện một mảng ánh sáng.
Đến Ma giới Tà Kỳ rồi.
Cố Thanh Sơn lướt về vùng ánh sáng đó.
Khi hắn chạm vào ánh sáng, hư không ở bốn phía lập tức tiêu tán.
Cố Thanh Sơn phát hiện ra mình đã tiến vào một bầu trời xám xịt, đang nhanh chóng hạ xuống.
Hắn vội vã dừng thân hình lại, để mình chậm rãi hạ xuống.
Phía dưới, là một lâu đài tráng lệ.
Cảnh tượng này rất quen mắt.
Đây không phải là lâu đài của Ma vương Tà Kỳ sao?
Trên điểm thời gian này, Nhân tộc vừa mới trải qua một cuộc đại chiến, thần linh cũng là lần đầu tiên ngã xuống, sớm hơn rất nhiều so với thời điểm kia.
Nhưng lại không biết, trên điểm thời gian này, rốt cuộc Ma vương Tà Kỳ sống như thế nào.
Ừm... Đây là một vấn đề quan trọng, suy cho cùng mình sắp phải giả mạo hắn ta một lần nữa...
Thân hình của Cố Thanh Sơn lóe lên, phát động Súc Địa Thành Thốn, xuất hiện ở phía trước lâu đài.
Hắn lập tức nhìn thấy một tên ma quỷ.
Chính là Ma vương Tà Kỳ!
Không ngờ vừa tới liền đụng phải nó!
Chỉ thấy Ma vương Tà Kỳ quỳ trên tấm ván vò quần áo, mặt hướng về một vị trí nào đó trong lâu đài lớn tiếng kêu khóc: “Cầu xin ngươi, hãy tin ta một lần, ta thật sự sẽ không bao giờ giấu giếm tiền phòng nữa!”
Cố Thanh Sơn: “...”
Cố Thanh Sơn nhìn Ma vương Tà Kỳ đang chảy nước mắt khóc nức nở, không còn lời nào để nói.
Cái thứ này… sao có thể lên làm Ma vương cơ chứ?
Lúc này, Ma vương Tà Kỳ đã nhìn thấy Cố Thanh Sơn.
Cùng có làn da màu đen, cùng có khuôn mặt tuấn tú, cùng có cái đuôi nhọn dài.
Tên này không biết từ đâu chui ra, mà lại giống y hệt mình.
Ma vương Tà Kỳ ngây người, không nhịn được liền hỏi: “Ngươi là ai?”
Cố Thanh Sơn nói: “Ngươi đoán xem.”
Ma vương Tà Kỳ thét lên: “Bổn vương không có huynh đệ tỷ muội, rốt cuộc ngươi đang giở trò gì hả?”
Nói xong, hắn ta liền đứng lên, khí thế trên người từ từ tăng lên.
Huynh đệ tỷ muội?
Câu này đã dẫn tới sự chú ý của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đặt dọc ngón trỏ lên trên môi, khẽ xuỵt một tiếng, nháy mắt với Ma vương Tà Kỳ.
“Hả?” Ma vương Tà Kỳ không hiểu ra sao cả, hỏi.
Hình như đối phương có lời bí mật muốn nói, hắn ta đành phải tạm thời kiềm chế, không lập tức ra tay.
Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói: “Đang phạt quỳ mà lại đứng lên, ngươi làm như vậy thì có thể khiến cho nhân vật cường đại ở trong lâu đài mủi lòng hay không?”
Ma vương Tà Kỳ tỉnh ngộ.
Hắn ta cuống quýt quỳ gối lại lên trên tấm ván vò quần áo.
“…” Cố Thanh Sơn.
Xem ra tên này đã hết thuốc chữa rồi.
Vừa đúng lúc, mình đang cần một thân phận phù hợp để ở lại Ma giới.
Lúc này Ma vương Tà Kỳ lại quay đầu sang, nói: “Nói mau, rốt cuộc ngươi là ai?”
Cố Thanh Sơn thở dài nói: “Mặc dù nói như vậy rất mất mặt, nhưng ta đúng là ca ca của ngươi.”
Ma vương Tà Kỳ giận dữ nói: “Nói xạo! Ta không có huynh đệ tỷ muội!”
Ầm!
Một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đánh cho Ma vương Tà Kỳ ngã lăn ra đất.
Bàn tay khổng lồ tản ra, hóa thành vô số phi kiếm.
Mấy thanh phi kiếm thoát khỏi bàn tay khổng lồ, đâm thật sâu vào tứ chi của Ma vương Tà Kỳ, cố định hắn ta ở trên mặt đất.
“A a a a a!” Ma vương Tà Kỳ la hét thảm thiết.
Cố Thanh Sơn chậm rãi đi về phía Ma vương Tà Kỳ, mặc cho mấy trăm thanh phi kiếm đang tạo thành đôi cánh kiếm ở phía sau hắn.
Hắn của hiện tại đã là tu sĩ Kiến Không cảnh, kiếm thuật đã lên cấp Kiếm tiên đại thành, vượt xa lần đầu tiên xâm lược Ma giới.
“Nói đúng xem nào, rốt cuộc ngươi có ca ca hay không?”
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn Ma vương Tà Kỳ, nhẹ giọng hỏi.
Ma vương Tà Kỳ lớn tiếng nói: “Ta có! Ta có!”
“Nào, gọi một tiếng ca ca cho ta nghe.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ca ca!”
“Gọi lại một lần nữa.”
“Ca ca! Đại ca của ta! Xin hãy tha cho ta!”
Lúc này đã có bảy tám tên vệ binh chạy như bay từ trong lâu đài ra đây.
Cố Thanh Sơn không ngẩng đầu lên.
Trong số phi kiếm lơ lửng ở phía sau hắn, có mấy đạo ánh kiếm hình vòng cung khổng lồ màu xanh nhạt lóe lên.
Vệ binh bị ánh kiếm quét qua, lập tức đến máu thịt cũng không thấy tung tích đâu nữa.
Trên giao diện màu máu, lập tức xuất hiện từng dòng lệnh nhắc nhở.
[Giành được 10 điểm hồn lực.]
[Giành được 7 điểm hồn lực.]
[Giành được 9 điểm hồn lực.]
…
Cố Thanh Sơn liếc qua giao diện, âm thầm gật đầu.
Trật Tự Ma Vương và giao diện Chiến Thần khác nhau.
Về giao diện Chiến Thần, Cố Thanh Sơn chỉ có giết chết những kẻ thù có trình độ gần giống hoặc cường đại hơn mình, thì giao diện Chiến Thần mới cho hắn hồn lực.
Nếu như kẻ địch bị giết quá nhỏ yếu, giao diện Chiến Thần căn bản sẽ không hấp thu hồn lực trên người kẻ địch đã chết.
Trật Tự Ma Vương thì khác.
Để lấy được đủ hồn lực cho việc lên cấp, nó không từ một thủ đoạn nào.
Mùi máu tanh và động tĩnh lớn trước lâu đài đã dẫn tới sự chú ý của rất nhiều ma quỷ.
Ngày càng có nhiều ma quỷ bắt đầu chạy đến nơi này.
Cố Thanh Sơn đưa tay vào hư không nắm một cái, Triều Âm kiếm đã được cầm ở trong tay.
Trường kiếm nhẹ nhàng đâm vào nơi cổ họng của Ma vương Tà Kỳ.
“Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, ngươi có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội.” Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói.
Ma vương Tà Kỳ cảm nhận được kiếm khí lạnh lẽo ở phần cổ, toàn thân run lên.
Tên này mạnh đến độ khác thường!
Rốt cuộc mình đã chọc phải một kẻ thù mạnh như vậy ở chỗ nào chứ?
Không có cách nào hết, tính mạng nằm trong tay của đối phương, chẳng lẽ lúc này còn có thể không cúi đầu?
May mà Ma vương Tà Kỳ cũng là một Ma vương đã trải qua gió to sóng lớn, cục diện trước mắt không phải lần đầu tiên gặp phải, cách xử lý cũng có kinh nghiệm rất phong phú.
Trên mặt Ma vương Tà Kỳ lộ ra một nụ cười, hắn ta nói: “Ngài nói đúng, thật ra thì ta có không ít huynh đệ tỷ muội.”
Cố Thanh Sơn nhíu mày nói: “Hả? Sao ta nhớ ngươi chỉ có một ca ca.”
“Đúng rồi, là ta nhớ lộn, ta có một vị đại ca.” Ma vương Tà Kỳ vội vàng hùa theo.
Cố Thanh Sơn hài lòng gật đầu.
Nhưng trường kém của hắn lại ép sâu hơn một chút, gần như sắp cắt đứt da của Ma vương Tà Kỳ.
Ma vương Tà Kỳ cuống quýt lớn tiếng kêu lên: “Đại ca, người là ca ca ruột của ta, tha cho ta đi mà.”
“Ừm, ngươi đến cả người ca ca này cũng không nhận ra, ta sẽ phạt ngươi phải xin lỗi người ca ca này hẳn hoi, cho đến khi nào ta hài lòng, thì khi đó ta sẽ tha cho ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
Ma vương Tà Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Loại chuyện xin lỗi này, là sở trường của hắn ta.
“Đại ca, huynh thấy chúng ta đã lâu như vậy không gặp, ta trong phút chốc không nhận ra huynh, đây là chuyện rất bình thường mà, huynh đừng tức giận.”
“Đại ca, tối hôm nay ta sẽ đón tiếp huynh, chúng ta uống một chầu, trong lòng huynh có bực dọc gì, chỉ cần phạt ta thêm mấy ly, ta tuyệt đối sẽ không chối từ.”
“Ca ca của ta...”
...
Ma vương Tà Kỳ cười làm lành, bắt đầu nịnh nọt Cố Thanh Sơn.
Lúc này, đã có không ít ma quỷ chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...